Phù Diệp nghe xong lại cười càng thêm ngọt ngào, chẳng mảy may để tâm.
Hắn chỉ từ hoàng tử trở thành vương gia, phẩm phục có chút thay đổi, cổ áo thêu một tấc nhật nguyệt tinh màu vàng, áo bào đỏ tựa như được cắt từ mây chiều, cả người dường như trở nên cao quý lộng lẫy, vẻ diễm lệ gần như hoàn toàn xóa đi nét thanh xuân non nớt thuở ban đầu.
Nhưng tất cả đều không thể so sánh với nụ cười ấy của hắn, không phải vì nụ cười đó đẹp đến mức nào, mà là khiến Phù Hoàng liên tưởng đến bốn chữ "Ỷ sủng nhi kiêu".
Có kẻ ỷ vào sủng ái của y mà kiêu ngạo, ngay cả chính y cũng khó tin nổi, trong lòng chẳng biết là cảm giác gì, chỉ thấy hơi chới với.
Dường như ân sủng của quân vương là vô song trên đời, không chỉ người được sủng ái vui mừng, nếu việc sủng ái người khác lại mang đến cảm giác này, có lẽ y đã hiểu vì sao cổ nhân đế vương đều có sủng thần ái phi.
Bởi vì y rất muốn khiến Phù Diệp kiêu ngạo hơn nữa, trở thành một vị vương gia vô đạo bên cạnh bạo quân vô đạo.
Tần nội giám lén liếc nhìn Phù Hoàng, thấy ánh mắt y dừng lại trên người Phù Diệp, nhưng không hề lộ chút rung động nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play