Thực tế là đã ăn rồi, nhưng hắn còn trẻ, ăn nhiều một chút cũng bình thường, còn phải trường thân thể nữa mà.
Minh Phồn Tinh không phát hiện ra điều gì bất thường, Tần Cửu Châu thì thấy khóe miệng hắn còn vương chút dầu mỡ, buồn cười nhướng mày, nhưng cũng không vạch trần tiểu tâm tư này.
Thế nên sau đó Minh Phồn Tinh cứ luôn miệng phàn nàn sao Minh Ngọc Phong ăn có chút xíu vậy, còn luôn bảo hắn ăn nhiều một chút, bởi trước kia làm nô lệ, Minh Ngọc Phong chỉ không bị đói bụng trong viện của hắn thôi, chứ chưa bao giờ được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng như vậy.
Minh Ngọc Phong mặt mang nụ cười thập phần gian nan, từng chút từng chút ăn hết bữa sáng Minh Phồn Tinh đưa cho. Từ khi vào Kim Châu võ quán, biết có cơm miễn phí, hắn luôn muốn ăn đến no căng bụng mới thôi.
Sáng nay cũng không ngoại lệ, may mà Minh Phồn Tinh thấy hắn ăn chậm nên không đợi.
Hắn xoa xoa bụng no căng: "Vậy ngươi ăn tiếp đi, ta đi trước ra sân luyện công tìm giáo tập, ngươi ăn xong rồi tự về, biết chưa?"
Minh Ngọc Phong vội vàng gật đầu, hắn sắp ăn không vô rồi: "Ta biết rồi, thiếu gia."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT