Minh Phồn Tinh chớp chớp mắt, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó tin của Minh Thải Thanh, vô tội nói, "Thật hả? Sao nàng lại trợn mắt?"
Chu Hải Minh thở dài, "Hai người các ngươi đừng nói lung tung... kẻo người khác nghe được..."
Minh Phồn Tinh xua tay, "Không sao không sao, hiện tại chỉ có ba chúng ta ở đây, có ai đâu."
Trương Lạc Dương bĩu môi, "Còn không phải tại nàng không quen mắt ngươi mang theo hai người hầu đi kiểm tra thiên phú? Nếu kiểm tra ra không có thiên phú thì nàng đã đi rêu rao khắp nơi là ngươi lãng phí thời gian rồi, nhưng ai ngờ hai người này lại vận khí nghịch thiên, đều có thiên phú!"
Hắn càng nói càng thấy kinh ngạc, "Cho nên khi thấy vậy, nàng mới kinh ngạc đến thế, sắc mặt còn hơi tái đi, đám nam nhân vây quanh xu nịnh nàng thấy sắc mặt nàng khó coi vậy, sợ tới mức không dám hó hé."
Chu Hải Minh cười nói, "Bao nhiêu nam nhân bị dọa cho sợ mất mật."
Minh Phồn Tinh cười cười không nói, về chuyện của Minh Thải Thanh, hắn không muốn bình luận, với hắn mà nói, nói gì cũng sai, tốt nhất là im lặng cho xong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play