Minh Trăn Nhan đang nổi nóng, cô tốt nhất không nên nói thêm gì khác, tốt nhất cũng không nên phát giận.
Xe ngựa lung lay đi về phía trước, tốc độ không tính là nhanh, Minh Phồn Tinh cũng chưa nói gì, hắn thường xuyên xuyên thấu qua khe hở phía trước nhìn ra bên ngoài.
Đi chừng nửa canh giờ, Minh Phồn Tinh dần nhìn thấy bóng người trên đường. Nhìn qua cửa sổ nhỏ, hắn thấy toàn là dân chúng ăn mặc bình thường.
Họ có người quần áo tả tơi, bước đi khó nhọc, có người cõng sọt, lung lay. Rất nhiều người quần áo vá chằng vá đụp, nhưng ít nhiều gì cũng mang theo chút đồ vật.
Khá hơn chút thì đẩy xe cút kít.
Họ đều đang đi về phía trước, Minh Phồn Tinh biết, đi tiếp nữa chính là Bạch Vân trấn.
Còn nhiều chuyện khác, trong trí nhớ của đời này cũng không có. Mười năm qua hắn luôn ở Bạch Vân trấn, chưa từng đi đâu xa.
Càng nhiều tin tức tự nhiên là không biết. Xem ra... sau khi về phải tìm đọc thêm sách mới được.
Muốn sống sót ở thế giới này, cần phải hiểu rõ bối cảnh cơ bản của nó. Nếu không, chết như thế nào cũng không hay.
Tỷ như, tu luyện ra sao? Ở thế giới có thể luyện võ này, nếu dốt đặc cán mai về võ công, không biết gì thì rất bất lợi.
Bạch Vân trấn không lớn lắm, ít nhất trong mắt Minh Phồn Tinh là vậy. Nhưng với những người kia, Bạch Vân trấn đã là nơi phồn hoa nhất vùng này.
Xe ngựa vào trấn không dừng lại mà đi thẳng về nhà.
Xuống xe, Minh Phồn Tinh vẫn rất hứng thú, trẻ con mà! Nghĩ gì muốn nấy, hắn lập tức muốn đi tìm sách đọc.
Thấy hắn nóng lòng muốn thử, Minh Trăn Nhan lại tưởng hắn còn muốn chơi, bèn nói: "Minh Đại, ngươi bồi thiếu gia."
Minh Đại đáp: "Dạ, gia chủ!"
Không sai, Minh Trăn Nhan hiện giờ là gia chủ Minh gia. Cũng chính vì nàng đối tốt với hắn, nên hắn mới có được địa vị như hiện tại ở Minh gia.
Nếu nàng không tốt với hắn, thì hắn chỉ là một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ.
"Cô cô, vậy ta đi chơi trước nhé."
Minh Trăn Nhan cười xua tay: "Đi đi, hôm nay cứ chơi đi. Ngày mai cô cô có chuyện muốn nói với con, nhớ đừng chạy ra ngoài đấy."
Minh Phồn Tinh khựng lại một chút, không biết là chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Con biết rồi."
Hắn chạy chậm về sân của mình. Sân của hắn là lớn nhất Minh gia, cũng chính là sân trước kia cha mẹ hắn ở. Sân cũ của hắn không phải ở đây mà là ở phía sau, hiện giờ thì không ai ở.
Hơn nữa, Minh Trăn Nhan, dù là gia chủ Minh gia, nhưng sân ở của nàng còn không bằng hắn. Chỉ riêng điểm đó thôi, cũng đủ thấy Minh Trăn Nhan làm màu giỏi đến mức nào.
Sau khi trở về, Minh Trăn Nhan tuy tiếp quản gia nghiệp Minh gia, nhưng đồng thời lại chủ động sắp xếp hắn ở trong viện lớn nhất, xa hoa nhất Minh gia.
Đúng vậy, không phải hắn muốn ở mà là Minh Trăn Nhan chủ động sắp xếp hắn ở đây, chính là để nói với mọi người rằng Minh Phồn Tinh là gia chủ tương lai của Minh gia.
Nói thật, dù Minh Trăn Nhan trong lòng có tính toán riêng, nhưng Minh Phồn Tinh rất kính trọng vị cô cô này. Dù tất cả chỉ là giả dối, nhưng một đứa trẻ 5 tuổi như hắn có thể sống tốt đến bây giờ, thậm chí còn lâu hơn nữa, thật sự đều là công lao của nàng.
Rốt cuộc, dù hắn có thông minh đến đâu, cả Minh gia có thể để một đứa trẻ 5 tuổi như hắn nắm quyền sao?
Vậy nên... sau này nếu có cơ hội, nhất định phải chiếu cố một chút. Đương nhiên, cũng mong Minh Thải Thanh sau này đừng làm ra chuyện gì không thể tha thứ với mình.
Chỉ cần không quá phận, hắn cũng nguyện ý mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Trong viện hắn ở có một thư phòng, sách trong thư phòng cơ bản đều là cha mẹ hắn thu thập khi còn sống.
Tuy nói đều là thư tịch bình thường, nhưng đúng là thứ hắn cần hiện tại.
Minh Phồn Tinh vừa về đến sân liền chạy ngay tới thư phòng, Minh Đại theo sau thấy vậy thập phần kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao Minh Phồn Tinh cũng là thiếu gia, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ gia chủ giao là được.
Sau khi lật xem qua loa một ít thư tịch, Minh Phồn Tinh đại khái cũng hiểu biết được một ít.
Nơi hắn đang ở hiện tại được gọi là Thần Võ đại lục, trên đại lục này có ba quốc gia: Tinh Châu quốc, Hải Lân quốc, Phong Võ quốc, bốn phía đại lục đều là biển bao quanh.
Ba quốc gia cơ bản chia đều phiến Thần Võ đại lục này, hơn nữa thực lực tổng hợp của ba nước cũng không sai biệt lắm, quan hệ lẫn nhau cũng không tốt đẹp gì, nếu hai nước đánh nhau thì nước còn lại có thể đục nước béo cò, đây không phải điều bọn họ muốn thấy.
Cho nên... Cũng liền vẫn luôn tường an vô sự tới tận bây giờ.