Thậm chí, đệ tử đấu võ đài với Nguyên Vận cũng xả nước các kiểu. Tuy cuối cùng không để Nguyên Vận thắng mình, nhưng cũng coi như nể mặt đối phương.

Rốt cuộc, vừa rồi Nguyên Vận thua thảm quá rồi. Nếu lúc này hắn bại dưới tay Nguyên Vận, chẳng phải là chứng minh hắn còn không bằng một nữ tử phế... yếu như Nguyên Vận sao?

Còn một số ít người thậm chí ngấm ngầm nhìn Tần Cửu Châu với ánh mắt cực kỳ nguy hiểm. Nếu có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ ra tay hảo hảo giáo huấn Tần Cửu Châu một trận.

Nhưng Tần Cửu Châu không để bụng chút nào. Hắn như không thấy những ánh mắt đó, vừa nói vừa cười với Minh Phồn Tinh, quan sát tỉ mỉ những người khác trên lôi đài.

Ở đây có 30 cái lôi đài, bọn họ căn bản không thèm xem lôi đài của Nguyên Vận, mà xem những người khác. Tần Cửu Châu giảng giải cho bọn họ một số đệ tử chiến đấu còn lợi hại.

Minh Phồn Tinh nhìn rồi cũng nhập thần, vừa gật đầu vừa suy ngẫm, đúng là lợi hại thật! Hơn nữa, đúng là mình đánh không lại.

Tần Cửu Châu cười hỏi, "Sao? Thỉnh thoảng đến xem lôi đài tái cũng tốt, có thể thấy được tuyệt chiêu cực hạn của người khác đấy."

Minh Phồn Tinh gật đầu, "Ta biết, nhưng lôi đài tái khi nào tổ chức, ai đánh với ai, có thể biết được không?"

Tần Cửu Châu chỉ vào phía lối vào sân lôi đài, "Ở bên kia có

"Thường thì sẽ có bố cáo lôi đài tái dán lên, nếu có người thấy đệ tử lợi hại quyết đấu thì tin tức sẽ truyền đi rất nhanh khắp toàn bộ võ quán."

Minh Phồn Tinh chớp mắt, "Nhưng mà 1 năm trước ta chưa từng nghe nói qua chuyện này......"

Tần Cửu Châu bất đắc dĩ thở dài, "Còn không phải bởi vì ngươi luôn tu luyện, ngày thường bóng người cũng chẳng thấy đâu, làm sao mà nghe được những chuyện này?"

Hắn cảm thấy mình đã đủ trầm mê tu luyện rồi, nhưng khi biết thời gian tu luyện của Minh Phồn Tinh, hắn thực sự hổ thẹn không bằng.

Minh Phồn Tinh lại thấy mình chẳng có gì sai, "Tu luyện phải xếp hàng đầu tiên chứ!"

Mấy thứ như đao pháp, kiếm pháp, quyền cước công phu gì đó, càng về sau tác dụng càng nhỏ, tu sĩ quyết đấu chính là đấu pháp.

Ai linh khí dồi dào, pháp lực thâm hậu, pháp thuật cao thâm uy lực cường, vũ khí nhiều, kẻ đó có thể thắng, có thể sống sót!

Tần Cửu Châu thấy Minh Phồn Tinh vẻ mặt không để bụng, bèn hỏi: "Sao vậy? Ngươi khi lên lôi đài không muốn thắng à?"

Minh Phồn Tinh mặt không đổi sắc đáp: "Tần sư huynh, kỳ thật ta chỉ cần chăm chỉ tu luyện Thủy Long Chưởng, chẳng phải có thể xưng bá đến khi rời khỏi võ quán sao?"

Hiện tại trong toàn bộ võ quán, trừ hắn ra, còn ai luyện thành Thủy Long Thuật?

Tần Cửu Châu ngẩn người một chút, rồi như suy tư gật đầu: "Ngươi nói vậy hình như cũng không sai!"

Hơn nữa Dẫn Lực Thuật và Khinh Thân Thuật của Minh Phồn Tinh đều tu luyện không tệ.

Chỉ cần thời gian tới không lơ là, ứng phó mấy năm ở Kim Châu võ quán này căn bản không có gì khó khăn, bị thương còn có Hồi Xuân Thuật trị liệu hồi phục!

Tần Cửu Châu thở dài, hắn không khỏi bội phục: "Được rồi, được rồi..."

Minh Phồn Tinh không phải không để ý đến những người này, nhưng hiện tại quan trọng nhất là trong vòng 1 năm tu luyện đến Ngưng Khí hậu kỳ, đi tìm Kiều tiên sinh để nhận kinh hỉ!

Vòng thứ hai rất nhanh bắt đầu, Tần Cửu Châu bị chọn lên đài.

Lần này lên đài hắn không hề trì hoãn, không ai có thể chống đỡ kịch độc của hắn, đối thủ của hắn lần này rất thức thời, trúng độc còn chưa phát tác đã thống khoái nhận thua.

Cứ như vậy Tần Cửu Châu một đường thành công tiến vào vòng cuối! Ba người cuối cùng sẽ quyết đấu vào ngày mai, hôm nay có thể trở về nghỉ ngơi.

Trên đường rời đi, Tần Cửu Châu không ngoài dự đoán bị người chặn lại, mà người chặn hắn không ai khác, chính là Kim Cảnh Vân... cùng cặp song sinh kia!

Trước khi Minh Phồn Tinh vào Kim Châu võ quán đã từng gặp bọn họ, hai người một trái một phải ôm lấy cánh tay Kim Cảnh Vân, trông rất thân mật.

Thật khó hiểu, Tống gia thật sự đến mức phải bán con bán gái mới có thể đứng vững ở Kim Châu thành sao?

Trương Lạc Dương ghé vào tai Minh Phồn Tinh nhỏ giọng nói: "Cặp song sinh đó! Cùng Tần sư huynh vào võ quán, là nhị cấp đệ tử, trước đó trên lôi đài đã bị đánh xuống rất nhanh, hiện tại vẫn là Võ Giả giống chúng ta!"

Thiên phú của hai người này chẳng ra gì, Minh Phồn Tinh biết từ lâu.

Trương Lạc Dương nói tiếp: "Ca ca tên Tống Diễm, muội muội tên Tống Duyệt, hai huynh muội này lớn lên rất giống nhau, hơn nữa còn rất đẹp, nếu không phải sớm đi theo Kim Cảnh Vân, chắc chắn có không ít người thích."

Ánh mắt Minh Phồn Tinh khẽ lóe lên, hắn bất động thanh sắc hỏi: "Hai huynh muội đều đi theo Kim Cảnh Vân?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play