Hắn vừa dứt lời, tầm mắt cũng chuyển đến lôi đài. Đối diện Tần Cửu Châu là một người trông anh tuấn tiêu sái, một nam sinh tuấn mỹ!
Chu Hải Minh giải thích, "Người này là Hàn Quảng Vân, rất được hoan nghênh ở nhị cấp đệ tử, lớn lên đẹp mà thực lực cũng mạnh, nghe nói hiện tại đã là Võ Sư đỉnh, chỉ thiếu chút nữa là đột phá đến Võ Tôn thôi!"
Minh Phồn Tinh nhướng mày, "Vậy hắn là nhị cấp đệ tử mạnh nhất sao?"
Trương Lạc Dương lắc đầu, "Không hẳn, hắn cùng hai người nhị cấp đệ tử khác thực lực cũng không sai biệt lắm, ba người này là top 3 nhị cấp đệ tử. Tần sư huynh nếu muốn... thì gặp bọn họ là điều tất yếu."
Tần Cửu Châu nếu muốn đoạt đệ nhất thì phải đánh bại ba người này, trước mắt là Hàn Quảng Vân đầu tiên.
Minh Phồn Tinh tùy ý dùng Giám Định, phát hiện Hàn Quảng Vân là Hỏa linh căn, thiên phú 52 điểm, còn tốt hơn Minh Thải Thanh một chút. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chắc chắn có thể đến Hoàng Thành.
Hàn Quảng Vân thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm Tần Cửu Châu. Trước hôm nay, hắn căn bản không biết đến sự tồn tại của Tần Cửu Châu, mãi đến khi xem Tần Cửu Châu và Tôn Vân Liễu tỷ thí trên lôi đài!
Lực lượng của Tôn Vân Liễu không tệ, đao pháp vung vẩy mạnh mẽ, nếu không tốn tâm tư thì có lẽ sẽ kéo dài thời gian mới có thể thắng. Nhưng không ngờ Tần Cửu Châu lại có thể nhẹ nhàng chính diện tiếp được toàn bộ lưỡi đao!
Từ đó có thể thấy, Tần Cửu Châu tuyệt đối chiếm ưu thế rất lớn về lực lượng.
Hàn Quảng Vân đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn không có cách nào làm được nhẹ nhàng như Tần Cửu Châu, càng không cần phải nói đến Hủ Độc Quyết, kịch độc chân khí, dính vào là chết...
Vừa rồi bộ dạng trúng độc của Tôn Vân Liễu ai nấy đều thấy rõ. Hàn Quảng Vân đương nhiên cũng chứng kiến cảnh lực lớn như trâu Tôn Vân Liễu tê liệt ngã xuống đất chỉ trong vài nhịp thở. Những người khác phỏng chừng cũng chẳng khá hơn.
Hàn Quảng Vân hít sâu một hơi, trong tay cầm một cây trường thương, đầu thương mang theo hồng quang hỏa sắc. Khi hắn tùy ý vung vũ, phối hợp với hồng anh trông càng giống ngọn lửa bay tán loạn.
"Hàn Quảng Vân, thỉnh chỉ giáo!"
Tần Cửu Châu nhướng mày, "Tần Cửu Châu... thỉnh chỉ giáo!"
Vừa dứt lời, Hàn Quảng Vân vung trường thương dính chân khí ngọn lửa màu đỏ, như một con hỏa long lao thẳng về phía mặt Tần Cửu Châu.
Chỉ trong nháy mắt, trường thương phảng phất đã đến trước mắt Tần Cửu Châu. Người vây xem đều cảm thấy khẩn trương, rất nhiều người vô thức nín thở.
Tần Cửu Châu lộn ngược ra sau, một chân đá lệch cây trường thương. Những người biết thương pháp của Hàn Quảng Vân lợi hại cỡ nào đều hít hà một hơi, từ đó có thể thấy được lực lượng cơ thể của Tần Cửu Châu cường đại đến mức nào!
Minh Phồn Tinh hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Cửu Châu trên lôi đài.
sáng lên, một cái Hàn Quảng Vân tính là cái gì? Sở hữu đệ tử nhị cấp đều không phải đối thủ của hắn!
Hàn Quảng Vân lập tức điều chỉnh trường thương trong tay, mang theo chân khí hỏa sắc nóng bỏng, trường thương lại một lần nữa tới gần trước người Tần Cửu Châu.
Lần này Tần Cửu Châu tay cầm trường đao phiếm hắc khí đón đánh.
Hàn Quảng Vân rất rõ ràng là cảnh giác chân khí của hắn, nhìn ra được hắn nín thở cùng Tần Cửu Châu đánh, sợ chính mình cũng trúng độc.
Nhưng là... không hô hấp thì sẽ không trúng chiêu sao?
Tần Cửu Châu sức lực rất lớn, hoặc có lẽ là thể chất hắn thực hảo. Minh Phồn Tinh sau khi giám định qua đi phát hiện thể chất Tần Cửu Châu đã đạt tới 135 điểm!
Mà Hàn Quảng Vân kia tuy nói cũng thực ưu tú, nhưng cũng chỉ hơn 120!
Hàn Quảng Vân ra chiêu cực nhanh, cây côn trường thương múa may trong tay hắn khí phách十足, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, lại còn mang theo hơi thở nóng rực.
Nhưng mỗi lần công kích đều bị Tần Cửu Châu tránh đi hoặc chặn lại, hoặc dùng lưỡi đao thay đổi phương hướng tấn công của trường thương đối phương.
Ngay khi Hàn Quảng Vân chuẩn bị công kích lần nữa, hắn bỗng nhiên phát hiện tay chân mình bỗng nhiên mất lực, trở nên nhẹ bẫng, hai tay run rẩy, không sao nắm chặt được trường thương trong tay!
Hắn cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi phát hiện trên da mình xuất hiện những đốm ám sắc giống Tôn Vân Liễu, rõ ràng là trúng độc!
"Sao... Sao có thể? Ta vẫn luôn nín thở mà!" Hắn trừng mắt nhìn Tần Cửu Châu, "Ngươi... Ngươi làm thế nào?!"
Tần Cửu Châu cười đáp: "Không thở thì vạn sự đại cát ư? Hơn nữa, ngươi thật sự cảm thấy mình hoàn toàn nín thở?"
Nín thở, nói hay là hoàn toàn nín thở, nhưng trong lúc chiến đấu kịch liệt thế này, hoàn toàn nín thở là điều không thể, hắn chỉ là hạ thấp tần suất hô hấp của mình đến mức tối đa thôi.
Chỉ là lúc này bọn họ chưa phát hiện ra điều đó.