Nhưng bề ngoài thì vẫn phải giả vờ một chút.
Tôi giơ ngón trỏ với hệ thống, lộ ra vẻ mặt kiểu “cái này ngươi chắc không hiểu rồi”.
Chẳng lẽ “công lược” là nhất định phải dùng tình yêu để cảm hóa hắn sao? Vậy bình thường chơi game công lược Boss cũng đâu có nói phải dùng tình yêu cảm hóa Boss đâu.
Boss dù có đẹp trai cỡ nào, chỉ cần vạch máu sáng lên, đều phải chết dưới dao của tôi, một con cá mặn.
Cho nên, giết nam chính chẳng phải cũng được xem là một hình thức công lược sao?
Hệ thống: Quá táo bạo, nhưng lại… có lý lẽ lạ thường!
Tiểu hệ thống biến thành một quả cầu sáng, bay vòng quanh ta một vòng, giọng điệu lo lắng.
[Thật ra trước cô đã có 99 ký chủ thất bại rồi, không chỉ vậy, nam chính cũng không chịu đi theo cốt truyện, càng không theo đuổi nữ chính.]
Tôi vỗ đùi, tiếp tục vẽ ra viễn cảnh đẹp đẽ dỗ hệ thống:
“Nhìn cái là biết đám trước chọn sai hướng công lược rồi, đã nói phải nghe tôi, giết nam chính mới có thể qua màn.”
Hệ thống ngây thơ bay lên bay xuống, như thể đang gật đầu: [ Ờ… Vậy cũng được, cô cẩn thận đó. ]
Cẩn thận cái gì?
Chị đây đã sống mười năm trong tận thế, biệt danh “cuồng đồ ngoài vòng pháp luật”, một tay cầm đồ gia dụng cưa điện mà hành tẩu giang hồ.
Động cơ vừa nổ, thiên hạ đều bình đẳng.