Sau khi biết còn có một người tên Trình Phàm, hai người Lục Thính An đi đến cửa lớp Mười, ở hàng cuối cùng nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi thẳng lưng, chăm chú ghi chép.
Lâm Kiến Giang đi theo bên cạnh họ, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy là Trình Phàm.”
Người ta hay nói "hàng cuối cạnh cửa sổ, quê hương của bá chủ", hàng cuối của lớp Mười lại càng là nơi tụ tập của đám "anh tài". Bây giờ đang là giờ học, vậy mà có mấy người lờ đi giáo viên trên bục giảng, túm tụm lại thì thầm to nhỏ, thậm chí còn có cả đôi đang yêu đương, kẻ sờ chân người kia, người kia lại sờ tay đối phương.
Giữa đám người này, Trình Phàm đặc biệt nổi bật. Cậu ta mặc bộ đồng phục đã bạc màu vì giặt nhiều, người khác đều phải mặc thêm áo bông bên ngoài, cậu ta lại không, chỉ có chiếc áo khoác đồng phục mỏng bên trong thêm một chiếc áo len và áo gi-lê nhỏ, quần còn bị tuột chỉ, màu sắc ở gấu quần nhạt hơn của người khác mấy tông.
Không trách Ngô Thiến Hủy để ý Trình Phàm, trong đám vị thành niên miệng còn hôi sữa, Trình Phàm thật sự đủ nổi bật. Dù cách ăn mặc của cậu ta không có gì đặc biệt, nhưng khuôn mặt đó đủ để nổi bật giữa cả lớp. Tóc cậu ta hơi dài che qua lông mày, mắt sâu, lúc nhìn nghiêng sống mũi cao thẳng, ngay cả lúc ghi chép cũng giống như đang tham dự một cuộc họp cấp cao.
So với đám "dưa vẹo táo nứt" bên cạnh, Trình Phàm như một cây tùng thẳng tắp, đang cố hết sức vươn lên.
Lục Thính An nhìn cậu ta từ trên xuống dưới vài giây, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chân Trình Phàm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play