Đại sảnh khách sạn ồn ào một lúc, đến khi Cố Ứng Châu hỏi về người đầu tiên phát hiện hiện trường vụ án, cô lao công mới được người dìu ra từ nhà vệ sinh tầng một.
Sắc mặt cô trắng bệch như ma, cả khuôn mặt chỗ xanh chỗ đỏ, còn nổi lên những nốt mẩn đỏ li ti, đây là hậu quả của việc nôn mửa dữ dội. Lúc đi, bước chân cô rất loạng choạng, rõ ràng là bị dọa không nhẹ, nhìn thấy cảnh sát, cô như vớ được cọng rơm cứu mạng, lảo đảo lao tới.
“Nói đi, lúc đó tình hình thế nào.”
“Tôi, tôi cũng không biết tình hình thế nào.” Dạ dày cô lao công lại cuộn lên, phải cố gắng bịt chặt miệng mới không nôn khan ra tiếng. “Lễ tân bảo tôi lên phòng tổng thống 207 dọn vệ sinh, không hề nói trước với tôi là khách bên trong chưa trả phòng. Tôi cũng vào rồi mới phát hiện hành lý và quần áo của họ vẫn còn vứt trên sàn, chưa mang đi.”
“Vừa bước vào tôi đã thấy căn phòng đó rất kỳ lạ, thơm ơi là thơm, có một chai nước hoa bị đổ trong phòng khách. Tôi lại đi về phía phòng ngủ, sau khi nhìn thấy người chết trong nhà vệ sinh mới biết chai nước hoa đó e là để che đi mùi máu tanh trong phòng! Thưa sếp, cậu con trai đó chết thảm quá, đầu toàn là máu... người cũng vậy, sau gáy thì không thể nhìn nổi.” Nhớ lại cảnh tượng thảm khốc đó, cô yếu ớt dựa vào người một nhân viên khác của khách sạn, môi bắt đầu run lên.
Cố Ứng Châu hỏi: “Ở phòng 207, ngoài hai người đã chết, cô chắc chắn không nhìn thấy người nào khả nghi khác chứ?”
Cô lao công lắc mạnh đầu: “Tôi chắc chắn không nghe thấy động tĩnh nào khác trong phòng tổng thống. Thực ra lúc đó tôi sợ muốn điên rồi, ngã xuống sàn không đứng dậy nổi, là A Huệ nghe thấy tiếng động chạy tới đỡ tôi dậy. Thi thể thứ hai của cô gái là do cô ấy bạo gan vào phòng khách mới nhìn thấy. Nếu bắt tôi nhìn liền hai cái xác, thì bây giờ cái xác thứ ba nằm trên lầu chính là tôi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT