Viện mồ côi Hạnh Phúc được mở ở một nơi thâm sơn cùng cốc của Cảng Thành, từ sở cảnh sát xuất phát phải mất hơn một giờ mới đến được thôn nơi đó tọa lạc.
Nhân cơ hội này, Lục Thính An dựa vào ghế ngủ bù một giấc ngon lành. Giấc ngủ sâu đến mức khi xe giảm tốc độ, xóc nảy hai cái mà cậu cũng không hề hay biết, không hề cử động một chút nào.
Cố Ứng Châu rất nhiều lần định lên tiếng nói chuyện vụ án với cậu, nhưng quay đầu nhìn thấy hàng mi dài rũ xuống của cậu, muốn nói lại thôi rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không đánh thức cậu dậy.
Một tiếng rưỡi sau, đã đến Viện mồ côi Hạnh Phúc.
Cố Ứng Châu xuống xe trước một bước, đi qua đi lại xem xét xung quanh hai vòng rồi mới quay lại, nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ ghế phụ. Lục Thính An lúc này mới từ từ tỉnh lại, trong mắt còn mang theo một tia mơ màng khi mới tỉnh.
“Đến rồi à?” Cậu cởi dây an toàn xuống xe, đứng trước mặt Cố Ứng Châu xong còn không nhịn được cúi đầu ngáp một cái.
“Đến lúc nào vậy, sao ở trong xe không gọi tôi dậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT