Ngay từ cái nhìn đầu tiên vào thi thể Chu Uyển Hỉ, Cố Ứng Châu đã nghi ngờ tư thế kỳ lạ của cô, chỉ là quần áo cô vẫn còn tương đối chỉnh tề nên không thể trực tiếp khẳng định liệu cô có bị xâm hại hay không.

Trong tình huống pháp y và Khoa giám định đều chưa có mặt, anh lo ngại sẽ làm hỏng chứng cứ nên đã không kiểm tra thi thể một cách toàn diện. Bây giờ nghe Lục Thính An nhắc tới, anh mới cảm thấy suy đoán trước đó của mình dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Lục Thính An không mấy chú ý đến vẻ mặt của Cố Ứng Châu, cậu vừa nhớ lại những chi tiết mình đã thấy, vừa chậm rãi trình bày: “Co cứng tử thi thường xuất hiện sau khi chết từ một đến ba giờ, sau bốn đến sáu giờ sẽ lan ra toàn thân. Tư thế của Chu Uyển Hỉ cho thấy trong vòng sáu giờ sau khi chết, cô ấy vẫn luôn ở hiện trường gây án, và trong khoảng thời gian đó đã bị xâm hại. Các anh thử nhớ lại tư thế lúc cô ấy ngồi xem, đổi góc độ suy nghĩ một chút, nếu trước đó cô ấy luôn ở tư thế nằm thì sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Ứng Châu và Phó Dịch Vinh đều trở nên vô cùng khó coi.

Đều là đàn ông, không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Nếu suy đoán của Lục Thính An là thật, vậy thì hung thủ đã nâng hai chân Chu Uyển Hỉ lên để xâm hại cô, thậm chí khoảng thời gian này còn kéo dài đến mức cơ thể cô co cứng lại thành hình.

Phó Dịch Vinh cảm thấy ghê tởm không nhẹ, mặt mày xanh mét hung hăng đập tay xuống vô lăng: “Thằng biến thái này! Đúng là mất hết tính người!”

Lục Thính An thầm nghĩ, sao lại không biến thái cho được?

Từ góc độ tâm lý học mà nói, hung thủ chính là một kẻ biến thái đúng nghĩa. Bất kể là có kế hoạch từ trước hay chỉ là nhất thời nảy sinh ý định, việc hung thủ lựa chọn kết liễu mạng sống của người khác để đạt mục đích của mình đã cho thấy hắn không phải người bình thường.

Người có tâm lý bình thường thường có lòng kính sợ đối với sinh mệnh, họ sợ hãi thi thể. Nhưng tên hung thủ này sau khi giết người lại tiếp tục xâm hại nạn nhân, hoàn toàn không còn đạo đức và nhân tính, chứng tỏ hắn mắc chứng rối loạn nhân cách nghiêm trọng.

Nói chính xác hơn một chút, hắn còn có sở thích ái thi (necrophilia).

Phó Dịch Vinh còn định chửi tiếp, nhưng trước khi anh ta kịp mở miệng, Lục Thính An đã ngắt lời.

“Về nguyên nhân cái chết của Chu Uyển Hỉ, tôi cũng có một vài suy đoán. Rất có thể cô ấy chết do ngạt cơ học, bị bóp cổ hoặc bị siết cổ.”

Phó Dịch Vinh giật mình, vừa tò mò lại vừa có chút không thể tin nổi: “Cậu dựa vào đâu mà suy đoán vậy?”

Lục Thính An thản nhiên đối diện với ánh mắt anh ta, hỏi ngược lại: “Nếu là anh muốn che giấu thân phận người bị hại, trong tình huống tương đối gấp gáp, anh sẽ chọn chặt đầu hay là chặt luôn cả đoạn cổ của cô ấy?”

Phó Dịch Vinh nhìn bộ dạng bình tĩnh của cậu mà có chút sởn gai ốc.

Tại sao lại hỏi hắn câu này, chẳng lẽ hắn là loại người sẽ giết người vứt xác chắc?!

Nhưng nghĩ lại, hình như chặt đầu đúng là đỡ tốn sức hơn thật.

Vậy thì hung thủ hà tất phải tốn công chặt thêm một đoạn?

Lục Thính An giơ tay phải lên, đưa ngang cổ mình: “Phần từ xương quai xanh trở lên của người chết gần như đều bị chặt đi hết. Ngoài việc che giấu tung tích, rất có khả năng hung thủ còn muốn che giấu nguyên nhân tử vong thực sự của nạn nhân.”

Phó Dịch Vinh nắm chặt vô lăng, không hiểu tại sao.

Ánh mắt Cố Ứng Châu hơi trầm xuống: “Siết cổ hay bóp cổ đều sẽ để lại dấu vết rõ ràng trên cơ thể.”

Lục Thính An gật đầu đồng tình.

Cậu nghĩ, tên hung thủ này khả năng cao không phải là kẻ có học thức, bởi vì dù không nhìn thấy dấu vết trên cổ, pháp y vẫn có thể thông qua khám nghiệm tử thi để xác định nguyên nhân tử vong thực sự.

Phía sau có xe bấm còi inh ỏi, có người dùng tiếng Quảng Đông chửi đổng vài câu, nhưng vừa thấy logo của sở cảnh sát thì lập tức im bặt, rụt cổ lại.

Phó Dịch Vinh lại khởi động xe, xe chạy, miệng anh ta cũng không ngừng.

“Tôi tổng kết lại nhé: hung thủ là đàn ông, thường ngày, hoặc cũng có thể chỉ là tối qua, sống ở khu Bình Nam Lĩnh, có phương tiện giao thông để vứt xác. Thêm một điểm tôi phát hiện: vết cắt trên thi thể rất gọn gàng, trông như chỉ dùng một nhát dao, hung thủ chắc chắn phải khỏe mạnh, cường tráng!”

Nói xong, anh ta liếc nhìn biểu cảm của hai người ngồi sau qua kính chiếu hậu. Vốn tưởng sẽ nghe Cố Ứng Châu khen mình một câu, không ngờ biểu cảm của hai người này lại bình tĩnh đến lạ thường.

Phó Dịch Vinh: “...”

Anh ta ngượng ngùng một giây, rồi đổi giọng: “Tiểu thiếu gia còn suy đoán nào khác không? Cứ nói ra nghe thử xem.”

Lục Thính An đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hung thủ và Chu Uyển Hỉ là người quen.”

Phó Dịch Vinh lập tức hỏi dồn: “Tại sao?”

Lần này, Lục Thính An không chiều anh ta nữa.

“Sếp Phó, mỗi lần mở miệng hỏi, anh có thể động não trước được không? Anh là thành viên Đội Trọng án hay tôi là thành viên Đội Trọng án?”

“Não không dùng thì có thể quyên góp cho người khác đấy.”

Giọng Lục Thính An không hề gay gắt, trên mặt cũng không lộ vẻ gì là mất kiên nhẫn, nhưng chính cái kiểu nói năng bình thản như không này lại càng khiến lời nói có sức sát thương đặc biệt mạnh.

Ở Đội Trọng án, Phó Dịch Vinh giống như trợ lý của Cố Ứng Châu, thường xuyên cùng Cố Ứng Châu đi hiện trường. Đầu óc anh ta đúng là không đặc biệt nhanh nhạy, nhưng sức lực lại hơn người, lúc bắt tội phạm cũng góp không ít công sức.

Trong sở cảnh sát, ai mà không đối xử khách sáo với anh ta, ngay cả cấp trên cũng chưa từng nói anh ta như vậy!

Phó Dịch Vinh vừa tức vừa vội, nhưng khổ nỗi người cứ hỏi Lục Thính An về manh mối lại chính là anh ta.

Thế là anh ta chuyển hướng sang Cố Ứng Châu, giống như đứa trẻ bị bắt nạt bên ngoài tìm người che chở: “Sếp Cố!”

"Hửm?" Cố Ứng Châu lười nhác đáp lại một tiếng, rồi nói: “Trên người nạn nhân không có vết thương do giằng co, trong móng tay không có mô da của người khác. Nếu là người quen thì đúng là có thể ra tay sát hại lúc cô ấy không phòng bị.”

Phó Dịch Vinh trố mắt nhìn: “...”

Anh ta muốn nghe cái này sao? Rõ ràng là anh ta muốn Cố Ứng Châu nói đỡ cho mình vài câu cơ mà.

Trong tình huống này, giữ thái độ trung lập chẳng khác nào đứng về phía Lục Thính An!

Phó Dịch Vinh ấm ức lái xe, định phàn nàn vài câu nhưng nghĩ đến Cố Ứng Châu là người thế nào lại đành nuốt lời vào trong.

Lục Thính An không để ý đến hai người họ nữa.

Cậu im lặng, cố gắng bỏ qua một số chi tiết không thể giải thích được. Nhưng dù có tìm lý do thế nào đi nữa, cảm giác kỳ quái đó vẫn như một sợi tơ nhện quấn lấy cậu, lơ lửng, nhưng lại không thể làm ngơ.

Cậu có linh cảm mãnh liệt rằng giữa hung thủ và nạn nhân còn có một mối quan hệ đặc biệt mà không ai biết…

Nửa giờ sau, xe cảnh sát đến Bách Hối Môn.

Ban ngày, cửa phòng trà ca nhạc vắng tanh vắng ngắt, chỉ có rất ít doanh nhân chọn nơi này để xã giao.

Nhưng các ca nữ, vũ nữ thì đều có mặt. Họ muốn tạo dựng chút danh tiếng không chỉ đơn giản dựa vào gương mặt, rất nhiều khi, để có thể lộng lẫy đứng trên sân khấu vào buổi tối, ban ngày họ cũng phải bỏ ra rất nhiều thời gian để luyện tập và trang điểm, làm tóc.

Nhìn thấy ba người đàn ông cao lớn đi vào phòng nghỉ, lại thấy Lục Thính An mặc cảnh phục, các cô gái lập tức hiểu ra mọi chuyện.

"Sếp ơi, Uyển Hỉ thật sự bị người ta giết hại sao? Những gì báo chí nói đều là thật ạ?" Một cô vũ nữ nhỏ giọng hỏi, trong mắt đầy vẻ đau buồn và sợ hãi.

Dù sao hung thủ vẫn chưa bị bắt, ai mà biết được hắn nhắm vào Chu Uyển Hỉ hay là nhắm vào cả giới ca nữ này.

Một làn hương thơm bất chợt xộc vào mũi, Phó Dịch Vinh có chút xấu hổ lùi lại nửa bước, giơ tay trấn an: “Đừng sợ, cảnh sát sẽ dốc toàn lực để nhanh chóng phá vụ án này. Tiếp theo chúng tôi muốn hỏi các cô vài câu, xin hãy phối hợp điều tra, nói cho chúng tôi biết tất cả những gì các cô biết.”

Mấy cô gái trẻ tuổi nào dám giấu giếm, vội vàng gật đầu lia lịa.

Phó Dịch Vinh hỏi mấy câu hỏi mấu chốt, các cô gái quả nhiên biết gì nói nấy.

Hóa ra Chu Uyển Hỉ đúng là người có thâm niên nhất ở Bách Hối Môn. Bách Hối Môn khai trương bảy năm trước, năm thứ hai sau khi khai trương, cô được người quen giới thiệu vào làm vũ nữ ở đây.

Lúc đó phòng trà ca nhạc chưa phát triển tốt như bây giờ, số lượng vũ nữ cũng ít, chẳng bao lâu sau cô đã trở thành trụ cột trên sân khấu, đến nay đã được 6 năm.

Hơn nữa Chu Uyển Hỉ vừa xinh đẹp lại có EQ cao, đàn ông thích cô có thể xếp hàng từ cửa Bách Hối Môn đến tận con phố đối diện.

Tuy nhiên, so với sự nghiệp và tình yêu, gia đình cô lại không mấy viên mãn.

Cô chỉ có một người anh trai.

Chu Uyển Hỉ sinh ra chưa được ba năm thì cha cô bị tai nạn lao động, phải cưa chân.

Ông chủ bồi thường mấy ngàn đồng, không ngờ người đàn ông tàn tật ấy lại buồn chán suy sụp, cầm số tiền đó đi cờ bạc, mấy ngày đã thua sạch, còn ôm thêm một đống nợ.

Thời đó bọn đòi nợ thuê còn lộng hành hơn bây giờ nhiều, không trả được nợ bị chặt chân tay vứt ra đường làm ăn mày cũng không phải chuyện hiếm.

Cha cô bỏ trốn, bặt vô âm tín, không biết sống chết ra sao.

Vào đầu những năm 70 lúc bấy giờ, mẹ Chu Uyển Hỉ không tìm được việc làm để nuôi nổi một trai một gái, lại ngày ngày lo sợ bị đòi nợ tìm đến cửa.

Chịu đựng không được mấy tháng, bà đã nhảy lầu tự vẫn, để lại đứa con gái chưa đầy năm tuổi và đứa con trai mười bốn tuổi.

Chu Uyển Hỉ và anh trai nương tựa vào nhau mà lớn. Vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma tuổi thơ thì anh trai cô lại cưới một người phụ nữ độc đoán, hám lợi, và người phụ nữ đó cực kỳ ghét cô…

Phó Dịch Vinh vừa ghi chép vừa vuốt cằm: “Quan hệ hai anh em nhà họ Chu thế nào?”

Chỉ qua vài câu ngắn ngủi vừa rồi, anh ta đã tự tưởng tượng ra cả một vở kịch gia đình.

Đứa trẻ mười bốn tuổi, nghĩ cũng biết, rất khó để nuôi lớn một đứa bé năm tuổi. Vậy anh trai Chu Uyển Hỉ làm sao nuôi sống hai người? Rất có khả năng, sau khi nhan sắc cô hé lộ, cô đã bị anh trai ép buộc đi vào con đường này.

Đợi cô lớn hơn một chút, bắt đầu thường xuyên mâu thuẫn với chị dâu, thế là! Anh trai cô quyết định làm tới cùng, ra tay sát hại cô.

Phó Dịch Vinh cảm thấy mình thật thông minh.

Giây tiếp theo, suy đoán của anh ta đã bị lật đổ hoàn toàn.

Cô gái nói: “Quan hệ hai anh em họ tốt lắm ạ. Chị Uyển Hỉ nói người chị ấy biết ơn nhất đời này chính là anh trai, vì anh ấy là người thân duy nhất yêu thương chị ấy, sẵn sàng trả giá mọi thứ vì chị ấy.”

Cố Ứng Châu liếc nhìn Phó Dịch Vinh đang thất vọng cúi đầu, tiện tay đẩy anh ta ra, rồi hỏi cô gái: “Cô có vẻ rất thân với Chu Uyển Hỉ.”

Cố Ứng Châu cao gần mét chín, cao hơn Phó Dịch Vinh gần nửa cái đầu. Lúc vào phòng nghỉ anh đi phía sau, các cô vũ nữ cũng không dám nhìn thẳng.

Lúc này anh vừa mở miệng, cô gái ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt quá đỗi anh tuấn đó, mắt liền sáng rực, bất giác lộ ra vẻ thẹn thùng, quyến rũ.

“Vâng, đúng vậy thưa sếp. Em là bạn nhảy của chị ấy, chị Uyển Hỉ vẫn luôn coi em như em gái, còn thường xuyên giới thiệu em cho khách tốt nữa.”

Cố Ứng Châu làm như hoàn toàn không thấy ánh mắt đưa tình của cô, “Nói tiếp đi, cô từng gặp anh trai cô ấy chưa? Ngày thường Chu Uyển Hỉ còn có kẻ thù nào khác không?”

Cô gái bị dội gáo nước lạnh, lập tức nhận ra mình thất lễ, vội vàng nghiêm mặt nói: “Anh trai chị Uyển Hỉ thì em chưa gặp. Những người vào được Bách Hối Môn không giàu thì cũng sang, anh trai chị ấy chỉ là người bình thường thôi. Nhưng mà tuần nào chị Uyển Hỉ cũng về ăn cơm với gia đình anh trai.”

Nói rồi, cô vũ nữ còn lộ vẻ ghen tị: “Chị Uyển Hỉ từng nói, chị ấy được anh trai một tay nuôi lớn. Trước kia dù nghèo khổ thế nào, anh trai cũng cố dành dụm tiền cho chị ấy đi học, chỉ tiếc là chị ấy không có năng khiếu học hành, mười mấy tuổi đã bỏ học ra ngoài làm việc. Em mà có người nhà tốt như vậy thì tốt rồi, cũng không phải đến đây nhảy múa kiếm sống...”

"Còn về kẻ thù, chị Uyển Hỉ người tốt lắm, dù là chị em trong sảnh hay mấy vị khách kia, làm gì có ai không thích chị ấy chứ." Dừng một chút, sắc mặt cô gái khẽ thay đổi, “Nhưng mà mấy hôm trước, chị ấy đúng là có cãi nhau với người khác!”

Cố Ứng Châu nhíu mày hỏi là ai, cô gái do dự một chút rồi nói là ngôi sao mới nổi của Bách Hối Môn, Giang Thải Đình.

Giang Thải Đình cũng là một ca sĩ có chút tiếng tăm ở Cảng Thành, cô đến Bách Hối Môn chưa đầy một năm mà đã có vẻ lấn át cả Chu Uyển Hỉ. Cũng không thể hoàn toàn trách đám đàn ông có mới nới cũ, Giang Thải Đình quả thật có một sức hấp dẫn rất riêng.

Ở Bách Hối Môn, phần lớn các cô gái đều theo kiểu của Chu Uyển Hỉ, thân hình đầy đặn, quyến rũ tự nhiên, còn Giang Thải Đình lại hoàn toàn trái ngược.

Giang Thải Đình là sinh viên, mới ngoài hai mươi, da trắng, dáng người mảnh khảnh. Cô có mái tóc đen nhánh, óng ả, thẳng mượt, cả người toát lên vẻ ngoan ngoãn và thư sinh, hoàn toàn không giống kiểu con gái thường thấy ở Bách Hối Môn.

Nhưng cứ hễ lên sân khấu, cô lại vô cùng phóng khoáng, giọng hát trong trẻo ngọt ngào đã thu hút không ít kẻ lắm tiền. Họ còn đặt cho cô một biệt danh vô cùng chính xác: chim sơn ca.

Chu Uyển Hỉ và Giang Thải Đình, mỗi người gần như chiếm một nửa bầu trời ở Bách Hối Môn. Theo lý mà nói, với EQ của Chu Uyển Hỉ, cô sẽ không để lộ mâu thuẫn giữa hai người ra mặt. Nhưng kẹt giữa họ lại là một người đàn ông, đó mới là mấu chốt khiến cảm xúc của cô trở nên gay gắt.

“Chị Uyển Hỉ mấy năm nay thực ra không còn tiếp khách mấy nữa, chị ấy nói là đang hẹn hò.” Cô gái dùng âm lượng chỉ vài người có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Tình cảm giữa chị ấy và người bạn trai đó rất tốt, trước đây còn từng tính đến chuyện kết hôn. Không ngờ tháng trước Giang Thải Đình lại quyến rũ bạn trai của chị ấy lên giường. Theo tôi thấy, Giang Thải Đình làm vậy là quá không tử tế. Dù sao cũng là chị em đồng nghiệp, cớ gì lại nhòm ngó đàn ông của chị em mình chứ? Nói khó nghe một chút, làm nghề này của chúng ta lẽ nào lại thiếu đàn ông?”

“…”

Lời tuy khó nghe nhưng có lý, nhưng mà đúng là hơi khó nghe thật. Phó Dịch Vinh xấu hổ gãi gãi gáy.

Còn Lục Thính An lại có chút kinh ngạc nhìn cô gái này.

Quan điểm chị em như vậy, đặt ở thời đại này cũng được xem là rất tiến bộ.

Trong ba người, chỉ có Cố Ứng Châu sắc mặt như thường: “Người đàn ông đó là ai?”

Cô gái suy nghĩ một lát rồi nói: “Hồ HànhNam.”

Nói xong, cô chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, giọng đột nhiên cao lên: “Hôm qua là sinh nhật Giang Thải Đình! Cả ngày cô ta không có ở đây, mãi đến khuya mới về nói là có người đàn ông bao cả rạp chiếu phim để tổ chức sinh nhật thật hoành tráng cho cô ta. Sáng hôm qua, cô ta vừa đi không bao lâu thì chị Uyển Hỉ cũng xin giám đốc nghỉ phép… Giờ lại xảy ra chuyện, Sếp Cố, vụ án này liệu có liên quan đến hai người đó không ạ?”

Rất có khả năng.

Thời gian và động cơ gây án đều trùng khớp.

Cố Ứng Châu gật đầu, giọng điệu lịch sự mà xa cách: “Cảm ơn đã phối hợp.”

Mặt cô gái lập tức càng đỏ hơn: “Đừng khách sáo thế Sếp Cố, đây đều là việc chúng tôi nên làm mà.”

Cố Ứng Châu ừ một tiếng, xoay người rời đi: “Đi.”

Phó Dịch Vinh nhấc chân đuổi theo, không biết vô tình hay cố ý mà huých vai Lục Thính An một cái.

Thân hình mảnh khảnh của Lục Thính An bị cú huých làm cho loạng choạng, chiếc mũ cảnh sát đội trên đầu cũng lệch đi.

Gương mặt tái nhợt, thanh tú lộ ra, các cô gái trong phòng nhảy đều trố mắt nhìn.

“Lục… Lục thiếu gia?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play