Công viên Lâm Gian chỉ mới khai phá được một nửa, đường mòn lên đến lưng chừng núi đột ngột kết thúc, chỉ còn lại một con đường núi rất nhỏ, hẹp và khá dốc do những người yêu thích leo núi dẫm lên tạo thành.
Cố Ứng Châu tay bám vào cỏ dại trên núi để leo lên. Anh vừa tiến lên được một mét, đột nhiên nhận ra điều gì đó, liền xoay người buông tay nhảy xuống.
“Đường núi khó đi, cậu ở đây đợi tôi đi.”
Lục Thính An đang xắn tay áo, vẻ mặt ngẩn ra: “Anh đi lên một mình à?”
Vừa rồi không phải còn dặn Du Thất Nhân đừng hành động một mình sao? Vị cảnh sát trưởng này dường như có một sự tự tin mù quáng vào bản lĩnh của mình, sao lúc anh một mình lại không cảm thấy nguy hiểm nhỉ?
Cố Ứng Châu vừa định đáp lời, nhưng khi nhìn về phía Lục Thính An lại phát hiện cậu đứng cách đó hơn hai mét, bóng dáng nửa ẩn dưới ánh trăng, toát lên vẻ cô độc, yếu ớt.
Lời đến bên miệng không biết sao lại đột nhiên đổi thành một ý khác: “Cậu ở lại đây một mình cũng không an toàn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play