Trên đường trở về, Cố Ứng Châu câu được câu không mà nói với Lục Thính An về vài khu nghĩa trang công cộng.
Tài nguyên đất đai ở Hồng Kông rất khan hiếm, trên núi đã sớm không cho phép xây dựng mộ riêng. Nếu muốn có một nơi an nghỉ sau khi qua đời, trước khi chết phải tiết kiệm tiền mua một mảnh đất ở nghĩa trang công cộng. Nhưng chênh lệch giàu nghèo ở Hồng Kông lại quá lớn, rất nhiều người thực sự không đủ khả năng mua một khu mộ, nên mới có hiện tượng lén lút xây mộ ở vùng núi sâu.
“Dạ Quang nói, nghĩa trang không cần thiết phải chọn ở nơi quá phồn hoa.” Ít nhất có thể cách xa khu náo nhiệt, tránh bị người đến người đi quấy rầy.
“Cửu Long Cương Long Bàn Sơn có một khu mới được khai phá, giá cả không đắt, môi trường cũng tốt.”
Lục Thính An thuận miệng hỏi: “Còn nơi nào nữa không?”
“Gần đảo Bạch Liên có một hòn đảo nhỏ, gọi là đảo Diên Vĩ. Hòn đảo đó diện tích nhỏ, không đủ để khai thác du lịch, nên cuối cùng cũng được dùng để xây dựng nghĩa trang. Môi trường ở đó còn tốt hơn, mộ hướng biển, dựa vào biển lớn nên mưa nhiều, cây cối cũng phát triển tốt.”
Quan trọng nhất là trên cả hòn đảo chỉ có vài người trông coi mộ, vào dịp Thanh minh và một số ngày lễ khác người sẽ đông hơn, còn những lúc khác thì hoàn toàn thanh tịnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play