Lục Thính An đã trò chuyện rất nhiều với cô bé, đầu tiên là quan tâm tại sao cô bé đột nhiên khóc.
Nữ cảnh sát và Vệ Hành đều cho rằng, có lẽ là do đã làm gì đó khiến cô bé cảm thấy không thoải mái, hoặc là trời bắt đầu tối, cô bé một mình ở đây nên sợ hãi.
Thật ra đều không phải. Cô bé khóc, là bởi vì trong suốt hơn sáu năm qua, chưa từng có ai đối xử với cô bé dịu dàng đến vậy.
Ở nhà, sau khi bị đánh, không có ai bôi thuốc cho cô bé. Vết thương nhẹ thì tự khỏi sau vài ngày, vết thương nặng hoặc vào mùa hè thì đặc biệt dễ bị nhiễm trùng. Cô bé đau đến mức không chịu nổi, đành phải sang nhà hàng xóm mượn thuốc đỏ về bôi. Bôi thuốc sẽ đỡ hơn một chút, nhưng thường thì vết thương cũ chưa lành hẳn đã có thêm vài vết thương mới.
Đây là lần đầu tiên, có người cẩn thận cởi quần áo của cô bé, dùng tăm bông thấm povidone từng chút một giúp cô bé khử trùng. Cô bé nhìn thấy nữ cảnh sát luôn cau mày, nhưng đó không phải là sự không kiên nhẫn mà là sự không nỡ, chắc hẳn là đau lòng khi thấy một đứa trẻ nhỏ như cô bé lại đầy mình vết thương.
Cô bé đã quen với việc bị thương và tự mình chịu đựng nỗi đau, nhưng cô bé không quen với việc nhận được sự quan tâm. Sự quan tâm của mỗi người ở đây đều khiến cô bé không kìm được nước mắt, cũng khiến cô bé không muốn quay trở lại căn phòng tối tăm đó, không muốn phải đối mặt với những trận roi của bố.
Cô bé ao ước biết bao có một nơi như vậy, nơi cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, có quần áo ấm để mặc, có cơm ăn no, và có một người mẹ sẽ giúp cô bé buộc tóc, giống như chị cảnh sát này…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play