Biểu cảm của Hoàng Thiên Tranh chỉ khổ sở trong một giây, rồi lại khôi phục vẻ mặt bất cần, vô lễ. Dường như cảm xúc khác thường thoáng qua đó chỉ là ảo giác của người khác.
Gã cũng không giãy giụa nữa, nằm sấp trên bàn không một tiếng động.
Lục Thính An hỏi gã: “Anh biết Dạ Quang không?”
“Biết.” Hoàng Thiên Tranh yếu ớt nói: “Dạ Lãng Minh có đưa nó đến công trường, đã gặp qua.”
Yên lặng hai giây, không nghe thấy cảnh sát hỏi tiếp, gã bắt đầu hỏi lại: “Là Dạ Lãng Minh nói tôi đã giết con hắn à?”
Lục Thính An trả lời không đúng câu hỏi: “Những lời đó của anh, chúng tôi đều đã chính tai nghe được. Buôn bán nội tạng là tội lớn, anh không biết sao?”
Hoàng Thiên Tranh ngẩng đầu, biện minh: “Thì tôi cũng chỉ nói vậy thôi mà! Đúng, tôi đã có ý nghĩ không tốt, cũng đã khoác lác với người khác, nhưng ở Hồng Kông có điều luật nào quy định không được khoác lác? Các anh cảnh sát chi bằng nghĩ lại xem, tại sao việc buôn bán nội tạng làm lớn như vậy, cuối cùng lại chỉ bắt được một mình Phùng Tứ Nguyệt! Cảnh sát vô năng, lại không cho dân thường chúng tôi có ý nghĩ à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT