Lục Thính An đã khóa cửa văn phòng, nhưng rèm cửa sổ không kéo hết, Cố Ứng Châu mấy lần vô tình đi ngang qua cửa văn phòng đều có thể thấy cậu đang ngủ bên trong. Cậu dường như ngủ rất không yên, lông mày luôn nhíu chặt, bàn tay đặt trên ngực nắm chặt chăn, dùng sức đến mức khớp xương có chút trắng bệch.
Hai lần đầu Cố Ứng Châu đều không định làm phiền cậu, mãi đến một giờ sau lần thứ ba đi qua, anh thấy Lục Thính An liều mạng bóp cổ mình, môi cũng bắt đầu tím tái.
Con người không có cách nào tự sát bằng cách bóp cổ, khi đại não thiếu oxy đến một mức độ nhất định, người ta sẽ bị sốc, lúc bị sốc căn bản không có ý thức chủ quan để tiếp tục bóp cổ mình. Nhưng tình trạng của Lục Thính An lúc nãy thực sự quá kỳ lạ, một người đang ngủ tại sao lại dùng cách này để làm tổn thương bản thân, hơn nữa trong tình trạng không thở được mà vẫn chưa tỉnh lại.
Tim Cố Ứng Châu chùng xuống một chút, đứng ngoài cửa, anh mơ hồ nhớ lại mấy ngày trước Lục Thính An chảy máu mũi trong phòng ngủ của anh. Rốt cuộc là thể chất thế nào, mới khiến một người xảy ra nhiều chuyện như vậy trong lúc ngủ, rõ ràng ngủ là cách nhanh nhất để phục hồi tinh thần và thể lực, tại sao Lục Thính An lại luôn càng ngủ càng mệt?
Lục Thính An không biết Cố Ứng Châu bên ngoài lo lắng thế nào, cậu sờ sờ cổ, nhanh chóng gấp chăn của mình lại, rồi gấp gọn ghế nằm xong mới chỉnh lại quần áo đi mở cửa.
Ló đầu ra, câu đầu tiên là hỏi Cố Ứng Châu: “Có chuyện gì không?”
Cố Ứng Châu nhíu mày: "Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng." Ánh mắt anh dừng lại trên cổ Lục Thính An, chỉ thấy trên làn da trắng nõn đã xuất hiện vết ngón tay, không đỏ, nhưng rất chói mắt: “Cậu có biết lúc nãy suýt nữa tự mình bóp chết mình không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play