Ta tên là Tông Thư Du, được mệnh danh là kinh thành đệ nhất quý nữ.

Phụ thân ta, Tông Hàn Phi, xuất thân trạng nguyên, sau nhậm chức Học sĩ tại Quan Văn điện, một thời làm tể tướng.

Mẫu thân họ Vương, là con gái duy nhất của Trấn Quốc công, cực kỳ coi trọng việc giáo dưỡng ta, bồi dưỡng ta chẳng thua kém gì ca ca.

Năm ta bảy tuổi, bái nữ từ nhân Huyền An của Đại Lương làm sư phụ.

Năm mười hai tuổi, một bài từ “Vịnh Đường” thanh tao dịu dàng đã khiến ta nổi danh cả Thịnh Kinh.

Năm ta mười lăm, Bắc Tĩnh vương ngỏ ý muốn cưới ta làm phi, mẫu thân tức giận không thôi.

Bà cho rằng Bắc Tĩnh vương phong lưu đa tình, trong nhà thê thiếp đầy đàn, không phải là bậc lang quân tốt.

Huống hồ, lấy chồng cao sang như nuốt kim.

Phủ tể tướng vốn đã lừng lẫy, phụ mẫu không muốn ta vào vương phủ, để tuổi xuân phơi phới lại lãng phí trong những cuộc tranh đoạt hơn thua.

Phụ thân lấy cớ muốn giữ ta lại thêm hai năm, từ chối khéo lời cầu thân của Bắc Tĩnh vương.

Năm ấy, phụ thân của Yến Đĩnh Chi được thăng chức Tham chính, trở thành cánh tay đắc lực của phụ thân ta.

Độc tử của ông, Yến Đĩnh Chi, đỗ Tiến sĩ, khí chất thanh tao, khiêm nhường nhã nhặn, phong thái chẳng khác nào phụ thân ta thuở trước.

Nhà họ Yến tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng cũng được xem là gia đình thanh bạch, gia phong nghiêm chỉnh.

Mẫu thân nói, gả vào gia đình như thế tuy không phải là lựa chọn rực rỡ nhất, nhưng tránh được những quy củ hà khắc, sắc mặt lạnh nhạt của bà mẹ chồng quyền quý, cũng không có chuyện so bì khoe khoang giữa chị em dâu, quả là yên ổn thư thái.

Yến Đĩnh Chi hứa với ta một đời một kiếp một đôi, đời này quyết không nạp thiếp, cũng không dưỡng ngoại thất.

Thế là năm mười sáu tuổi, ta gả cho Yến Đĩnh Chi.

Ta và hắn đều yêu thích kim thạch học, sở thích tương đồng.

Cùng uống rượu ngâm thơ, chèo thuyền ngắm trăng, trải qua ba năm ngọt ngào như mật.

Cho đến khi triều đình cải cách, phe tân chính được thi hành, phụ thân ta phản đối, bị bãi chức và lưu đày đến Quỳ Châu.

Công công thế gió trở cờ, mạnh mẽ công kích phụ thân ta, tuyên bố ủng hộ tân chính, nhanh chóng giành được lòng tin của Hoàng đế, kế nhiệm chức tể tướng.

Sau khi yên vị, ông lập tức điều Yến Đĩnh Chi làm phủ doãn Lạc Dương.

Đúng lúc ta còn đang đau buồn vì phụ thân bị bãi chức, thì Yến Đĩnh Chi từ Lạc Dương trở về, mang theo một nữ tử đã mang thai hơn ba tháng.

Bên ngoài, nhà họ Yến đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tông, tránh như tránh tà.

Bên trong, bà bà hứa hẹn nếu Doãn tiểu thư gia sinh con, nàng ta sẽ được nâng làm bình thê.

Tuy không nói ra, nhưng hành động của cả nhà bọn họ đã ngầm thể hiện ý muốn cắt đứt chỗ đứng của ta trong gia tộc.

“Chỉ có ngoại tộc hưng thịnh mới có thể chế ngự được sự thấp hèn của nhân tính.”

Năm xưa, mẫu thân luôn bảo vệ ta chu toàn, ta chưa từng hiểu rõ ý nghĩa của lời bà.

Đến giờ thì đã hiểu, nhưng cũng đau đến thấu lòng.

Tháng thai của Doãn tiểu thư gia ngày một lớn.

Yến Đĩnh Chi không thể không đến cầu xin ta, đợi ta đồng ý rồi mới rước nàng vào cửa.

“Thư Du, trong lòng ta từ trước đến nay chỉ có mình nàng. Thanh Nguyệt dù có con, cũng tuyệt đối không thể vượt qua vị trí của nàng.”

Ta rút nhẹ ống tay áo ra khỏi tay Yến Đĩnh Chi, không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Yến Đĩnh Chi, chúng ta hòa ly đi.”

Yến Đĩnh Chi trợn trừng hai mắt, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Thư Du, nàng nói gì?”

“Doãn Thanh Nguyệt vốn là nữ tử nhà quan, hoàn toàn xứng đáng làm chủ mẫu của phủ tể tướng này. Nàng ta hiện nay đã có thai, chàng đừng khiến người ta tủi thân. Ta nhường vị trí cho nàng ấy, chúng ta hòa ly.”

Yến Đĩnh Chi khẽ cúi mắt, đôi tay siết chặt lấy chiếc chén trà hổ phách thượng hạng.

Chiếc chén đó, là kỷ vật hai ta cùng tìm được ở Nhữ Châu.

“Thư Du, chúng ta thành thân ba năm, từng hẹn ước bách niên giai lão, tình cảm ngọt ngào như mật. Ta tuyệt đối không đồng ý hòa ly với nàng.”

Hẹn ước bách niên giai lão, tình cảm ngọt ngào như mật?

Ta cười lạnh trong lòng, nhưng không muốn phí lời với Yến Đĩnh Chi thêm nữa.

Ta bảo nha hoàn Vũ Linh mang đến bức "Phóng Thê Thư" mà ta đã soạn sẵn, chậm rãi mở ra trước mặt hắn.

“Đĩnh Chi, hiện nay phụ thân ta bị lưu đày, mẫu thân lâm bệnh nặng, trong nhà cần có ta chăm sóc. Chàng nay đã có người mới, sau này lại có con cái. Chúng ta chẳng thà giải oan cởi kết, chớ để hận thù chồng chất. Một lần dứt khoát, mỗi người một phương, tự tìm lấy niềm vui.”

Yến Đĩnh Chi kinh ngạc nhìn ta, giọng nói như không thể tin nổi.

“Nàng trách nhà họ Yến chúng ta bạc bẽo, vô tình vô nghĩa? Thư Du, tình thế triều đình hiện nay, chẳng lẽ nàng không rõ? Nếu phụ thân ta tỏ chút lòng thương xót đối với nhạc phụ đại nhân, nhà họ Yến sẽ bị phe cải cách cắn đến không còn mảnh xương vụn!”

Minh triết bảo thân và thừa nước đục thả câu, rốt cuộc khác nhau một trời một vực, chẳng lẽ nhà họ Yến không hiểu?

Ta khẽ ngẩng lên nhìn hắn, giọng điệu nhẹ nhàng mà sâu xa.

“Phụ thân chàng hiện nay quyền cao chức trọng, làm sao ta dám bàn luận?”

Yến Đĩnh Chi biết mình đuối lý, không nói thêm được lời nào.

Ta cầm bút chấm mực, đưa thư hòa ly cho hắn.

“Ta chỉ cần phần hồi môn mà ta đã mang đến, ngoài ra không cầu xin điều gì.”

“Ta đã nói, ta không đồng ý hòa ly với nàng.”

Yến Đĩnh Chi giật tay áo, thái độ cương quyết.

Ta buông bút, nhìn làn khói trắng mỏng manh bốc lên từ lư hương, lòng tĩnh lặng trở lại.

“Nếu không hòa ly, ta đành phải báo quan.”

“Nàng nói gì?”

Yến Đĩnh Chi cau mày.

“Quý Thái phi trong cung vừa băng hà, đây là quốc tang. Con dâu của thúc bá nhà họ Yến qua đời, đây là gia tang. Chàng lén lút qua lại với Doãn Thanh Nguyệt trong lúc tang gia quốc tang chồng chất, khiến nàng ta mang thai. Xét theo lễ pháp, chàng đáng tội gì?”

Nhà họ Yến hiện nay quyền thế ngút trời, dù có báo quan cũng chẳng sợ hãi gì.

Chỉ là, thanh danh thanh liêm của một dòng họ nhiều thế hệ, e rằng sẽ tiêu tan hết.

“Thư Du, ta biết nàng từ trước đến nay luôn ôn hòa, hiền lành. Không ngờ, nàng lại… nhẫn tâm đến vậy.”

Nữ nhân chỉ cần làm những việc có lợi cho đàn ông thì sẽ được tán tụng đủ lời tốt đẹp: Hiền thục, ôn hòa, rộng lượng, nhẫn nhịn.

Nhưng một khi không phù hợp với lợi ích của họ, lập tức sẽ bị gắn đủ thứ danh tiếng xấu xa: Lòng dạ độc ác, tâm địa sắt đá, ác phụ rắn rết.

Yến Đĩnh Chi cúi thấp đôi mày nhìn ta, giọng điệu dường như quan tâm.

“Thư Du, nàng có từng nghĩ qua, nếu hòa ly với ta, cả kinh thành sẽ nói về nàng thế nào?”

Ta mỉm cười.

“Cùng lắm thì cũng chỉ nói ta là thê tử bị chàng ruồng bỏ mà thôi.”

“Ta vốn không cần ở nhà họ Yến tranh đoạt chút canh thừa cơm cặn nào, sao phải cố giữ lấy cái danh hiền thê vô dụng ấy?”

Ngày ta cầm thư hòa ly rời khỏi nhà họ Yến, cả kinh thành xôn xao.

Có người cười nhạo ta ngu ngốc.

Nhà họ Yến hiện nay uy phong lẫm liệt, nếu ta tiếp tục nhẫn nhịn, dù không thể sinh con, cũng chẳng sao. Chỉ cần nuôi dạy vài đứa con do tiểu thiếp sinh, cuối cùng cũng sẽ đến ngày nở mày nở mặt.

Có người than thở ta si tình.

Trên đời làm gì có chuyện một đời một kiếp một đôi? Như phụ mẫu ta chung sống hòa thuận, chỉ mong làm uyên ương chứ không cầu làm tiên.

Nhưng đội ngũ rầm rộ đưa tiễn ta rời khỏi nhà họ Yến, lại khiến tất cả phải một phen kinh ngạc.

Huynh trưởng ta, Tông Cách Phi, Tiết độ sứ Kinh doanh, đích thân đến nhà họ Yến đón ta trở về Tông phủ.

Mười vị ma ma, hai mươi nha hoàn, bốn mươi gia đinh, đội ngũ kéo dài mười dặm, phong thái chẳng khác gì năm xưa.

Cũng có kẻ chợt nhận ra, cảm thán tán thưởng.

Đại tiểu thư nhà họ Tông hòa ly, chẳng phải là vừa vặn mang về món tiền cứu mạng để vực dậy gia tộc hay sao?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play