Vương Trường Tuyết là con gái của đại bá Vương Minh Trí của Vương Trường Sinh, Mộc Thủy Kim Tam Linh Căn, chủ linh căn là Mộc linh căn, tu luyện là công pháp Hoàng phẩm nhất giai Thanh Quyết, năm nay hai mươi ba tuổi, luyện khí tầng sáu.
Thê tử Vương Minh Triết đã qua đời vài năm trước, Vương Trường Tuyết vì mẹ giữ đạo hiếu ba năm. Nếu không đã sớm gả ra ngoài.
Nam tính tộc nhân của Vương gia chủ ngoại, nữ quyến chủ nội.
Vương Trường Tuyết cũng không ngoại lệ, nàng phụ trách chăm sóc ba mẫu cây Linh tang thụ. Lá linh tang dùng để nuôi linh tằm. Tơ tằm là vật liệu luyện khí tốt nhất.
Liễu Thanh Nhi thân là Vương gia gia mẫu, thân phận khiến người ta chú ý, vì không muốn bị người dòm ngó, Liễu Thanh Nhi mỗi lần đều ủy thác Vương Trường Tuyết đưa đồ cho Vương Trường Sinh.
"Nhị tỷ, sao tỷ lại tới sớm thế? Ta còn tưởng đến ngày sinh nhật ta thì tỷ mới có thể đến nữa chứ!" Vương Trường Sinh mừng rỡ nói.
"Làm sao? Nghe ý tứ của ngươi, không đến sinh nhật của ngươi, ta không thể tới sao?" Vương Trường Tuyết như cười như không, trêu ghẹo nói.
"Nhị tỷ, ý ta không phải vậy. Ta còn hận không thể để tỷ ở lại đây luôn. Ta ở đây buồn chán muốn chết." Vương Trường Sinh cười khổ giải thích.
Vương Thu Sinh thấy tình hình này, biết điều lui ra ngoài.
Vương Trường Tuyết chú ý tới Tầm Dược Thử trên vai Vương Trường Sinh, trong đôi mắt đẹp hiện ra vài phần kinh ngạc, nói: "A, đây là Song Đồng Thử, ngươi tìm được một con Song Đồng Thử ở nơi nào?"
"Song đồng thử! Nhị tỷ, ngươi nhận biết được loại linh chuột này sao? Có thể nói cho ta biết một chút không?" Vương Trường Sinh tò mò hỏi.
"Song đồng thử có thể dễ dàng nhìn thấu sương mù, sông ngòi, cây cối các loại chướng ngại, khứu giác linh mẫn, giỏi về tìm kiếm thiên địa linh dược, thích đi tới địa phương linh khí nồng đậm đào hang động. Lần trước ở phường thị Thất muội nhìn thấy có người ở bán Song đồng thử, nhất định phải móc ra linh thạch mua, đáng tiếc đối phương muốn giá rất cao, muốn hơn một trăm khối linh thạch, ta cùng Thất muội cộng lại linh thạch trên người cũng không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Song đồng thử bị người mua đi, bởi vì chuyện này, Thất muội âm thầm oán giận với ta."
"Tìm thiên địa linh dược?" Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc.
Vương Trường Tuyết mỉm cười, nhắc nhở: "Ngươi không nên cao hứng quá sớm, Song đồng thử xác thực có bản lĩnh tìm kiếm linh dược, bất quá nó bất quá chỉ là nhất giai hạ phẩm, thật thả nó vào trong rừng sâu núi thẳm yêu thú đông đảo, thời điểm nó tìm được linh dược, cũng chính là thời điểm nó chết, một con Song đồng thử thường vừa mới tìm được một cây linh dược liền mất mạng, linh thú giỏi về tìm kiếm linh dược không chỉ có Song đồng thử, bất quá Song đồng thử cũng có ưu điểm của nó, ăn ít hơn so với những linh thú giỏi về tìm kiếm linh dược khác, hình thể nhỏ bé, tương đối linh hoạt. Đúng rồi, nói cả buổi, ngươi lấy được từ đâu vậy?"
"Đoạn thời gian trước, Vương gia trấn xuất hiện quỷ vật. Ta đến Vương gia trấn một chuyến tiêu diệt quỷ vật. Trên đường trở về, may mắn trong núi gặp phải nó."
Vương Trường Sinh hơi do dự, không có cùng Nhị tỷ nói thật.
Thời điểm Vương Trường Sinh phát hiện đoạn linh mạch kia, bởi vì trong lòng có chút oán khí với phụ thân, cũng không có báo cáo. Tuy rằng đoạn linh mạch kia chỉ có kích thước hai trượng, nhỏ đến mức xem nhẹ không đáng kể. Nhưng hắn biết rõ không báo, dựa theo tộc quy, sẽ bị phạt.
Hắn hiện tại hiểu được nỗi khổ của phụ thân, càng không thể để người khác biết đến đoạn linh mạch này. Dù sao phụ thân hắn cũng là gia chủ, ảnh hưởng không tốt.
Vương Trường Tuyết nghe Vương Trường Sinh giải thích xong, mày liễu nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cửu đệ, đệ nói thật với tỷ. Con Song đồng thử này không phải là do đệ đoạt được từ tay người khác chứ! Dựa theo tộc quy, đệ phải chịu phạt nặng đấy."
Vương Trường Sinh cười khổ một chút, giải thích nói: "Nhị tỷ, ngươi đem ta nghĩ thành người nào, ta là loại người như vậy sao? Ta có thể cam đoan với ngươi, con linh thử này là ta tình cờ phát hiện ra, không phải ta đoạt được từ tay người khác."
"Vậy là tốt nhất. Nói đi cũng phải nói lại, Tam thúc phái ngươi đến huyện Bình An quả thật không đúng. Nhưng hiện tại gia tộc đang bước từng bước khó khăn, ngươi hãy thông cảm cho Tam thúc. Đợi thêm một năm nữa, ngươi có thể trở về. Đến lúc đó, ta sẽ bảo cha ta sắp xếp cho ngươi một công việc trông coi linh điền. Ngươi ở trong linh điền tu luyện, như vậy tốc độ tu luyện của ngươi cũng sẽ không quá chậm."
Nàng như là nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, đây là tam thẩm nhờ ta mang đến cho cháu. Bao lớn một cái, năm cân nhất giai trung phẩm Lam nguyệt linh mễ, một quả linh đản do Tuyết vân kê nuôi dưỡng, cho cháu một quả thử, ở chỗ này cháu cũng không dễ dàng."
Vương Trường Tuyết lấy từ túi trữ vật ra một cái thực hạp tinh mỹ màu xanh, để lên trên mặt bàn.
"Linh đản! Nhị tỷ, cám ơn." Trong lòng Vương Trường Sinh có một dòng nước ấm chảy qua.
Vương Trường Tuyết thuần dưỡng một con Tuyết vân kê. Gia tộc phát linh cốc, nàng đều dùng để nuôi gà. Tốc độ tu luyện của Vương Trường Tuyết bởi vậy mà trở nên rất chậm. Tuyết vân kê ăn linh cốc năm năm mới bắt đầu đẻ trứng. Mỗi tháng sẽ đẻ một quả linh đản, linh đản có thể tiếp tục ấp lứa khác, cũng có thể ăn. Một quả linh đản ở chợ bán hai muơi khối linh thạch.
Đương nhiên, Tuyết vân kê mỗi tháng đều phải ăn ăn mấy chục cân nhất giai hạ phẩm linh cốc. Trừ đi phí tổn, Vương Trường Tuyết mỗi quả linh đản có thể kiếm năm sáu khối linh thạch. Nhưng thuần dưỡng Tuyết vân kê giai đoạn đầu tốn rất nhiều chi phí. Vương gia chỉ thuần dưỡng có sáu con Tuyết vân kê. Đương nhiên không tính con của Vương Trường Tuyết.
"Người trong nhà khách khí cái gì? Qua một đoạn thời gian nữa, liền phải đi hái Linh Tang Diệp rồi, đến lúc đó bận không có tới được, Tam thẩm mới nhờ ta sớm đưa đồ cho ngươi, ta phải trở về, ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt."
"Nhị tỷ, để ta tiễn người."
Vương Trường Sinh tự mình tiễn Vương Trường Tuyết ra khỏi cửa, đưa mắt nhìn theo Vương Trường Tuyết thi triển thuật Đằng vân giá vũ rời khỏi.
Tiễn bước Vương Trường Tuyết đi, Vương Trường Sinh quay trờ lại phòng mình.
Hắn mở thực hạp liền thấy ở tầng cao nhất là một cái Đại thọ bao, đang tản mát ra một cỗ hương thơm mê người.
Thọ bao là loại để chế tác thịt linh thú và linh cốc, ẩn chứa nồng đậm linh khí.
Tầng thứ hai là một bao linh mễ màu trắng, bên trong chứa năm cân Lam nguyệt linh mễ, tầng dưới chót là một quả trứng khổng lồ toàn thân trắng như tuyết, tản mát ra một cỗ khí tức sinh mệnh mỏng manh.
Sinh nhật hàng năm, Liễu Thanh Nhi đều ủy thác Vương Trường Tuyết đưa cho Vương Trường Sinh một cái đại thọ bao cùng năm cân Lam nguyệt linh mễ. Đại thọ bao cùng năm cân Lam nguyệt linh mễ ẩn chứa yêu thương nồng đậm của Liễu Thanh Nhi.
Song đồng thử khịt khịt mũi ngửi, miệng phát ra tiếng kêu "chít chít", cái đuôi vẫy liên hồi.
"Ngươi muốn ăn thọ bao? Không được, đây là thọ bao do mẫu thân tự tay làm cho ta, không thể chia cho ngươi, nhưng có thể cho ngươi hai mươi hạt Lam nguyệt linh mễ."
Vương Trường Sinh mở túi đựng linh mễ, cẩn thận lấy ra hai mươi hạt Lam nguyệt linh mễ đặt ở trên bàn.
Song đồng thử không khách khí, hai ba bước liền ăn sạch hai mươi hạt Lam nguyệt linh mễ.
Vương Trường Sinh ăn hết thọ bao, thu Lam nguyệt linh mễ và linh đản vào túi trữ vật.
Ăn xong Thọ bao, Vương Trường Sinh không hứng thú với đồ ăn bình thường trên bàn. Trở lại lầu hai, đả tọa điều tức.
Thời gian bảy ngày rất nhanh liền trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, Vương Trường Sinh dặn dò Vương Thu Sinh vài việc. Sau đó thi triển thuật Đằng vân giá vũ rời khỏi Liên Hoa đảo.
Huyện Bình An thuộc về quận Trường Bình, ngay sau huyện Quảng Lâm quận Bình Dương.
Huyện Quảng Lâm là địa bàn của Bình Dương quận Tống gia, Tống gia cũng là một gia tộc tu tiên, thực lực tương đương Vương gia.
Thanh Trúc sơn mạch nằm ở hướng Tây Bắc huyện Quảng Lâm, rộng hơn ngàn dặm. Toà phường thị duy nhất của quận Bình Dương gọi là Thanh Trúc phường thị nằm sâu bên trong Thanh Trúc sơn cốc.