Nói thật, lúc biết được con trai độc nhất của gia chủ Lâm gia muốn cưới Vương Trường Tuyết. Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí đều rất cao hứng.

Lâm gia đặt lên cây đại thụ che trời Tử Tiêu môn, có Vân Tiêu chân nhân che chở, tương lai phát triển của Lâm gia rất tốt. Có một thông gia như vậy, sự phát triển của Vương gia cũng sẽ thuận lợi hơn ít nhiều.

Nhưng khi biết được là bình thê, sắc mặt của Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí đều rất khó coi.

Bình thê bình thê, chỉ là nói dễ nghe mà thôi, không khác gì địa vị của thiếp thất. Đem con gái gả cho người khác làm thiếp, Vương Minh Trí không làm được.

Vương Trường Tuyết đối với trưởng bối kính cẩn nghe lời, trân trọng tiểu bối. Kính già yêu trẻ, chịu khó làm việc. Toàn bộ Vương gia đều rất thích nàng. Vương Minh Viễn nếu là vì tương lai của gia tộc mà gả Vương Trường Tuyết cho Vương Ngọc Đình. Khẳng định sẽ làm cho tâm tộc nhân rét lạnh.

Đương nhiên, Vương Minh Viễn sẽ không làm như vậy.

Phải biết rằng, tư chất tốt nhất của Vương gia, người có hi vọng tiến vào Trúc cơ nhất chính là Vương Trường Phong. Là ca ca ruột của Vương Trường Tuyết.

Vương gia muốn bồi dưỡng Vương Trường Phong trong tương lai. Nếu gả Vương Trường Tuyết cho Lâm Ngọc Đình, đảm bảo sẽ không nảy sinh oán khí với Vương Trường Phong. Đối với gia tộc mà nói, lục đục nội bộ. Vương gia mặc dù không phải là danh môn vọng tộc, nhưng cũng sẽ không làm chuyện bán con gái.

Nếu là trước đây, Vương Minh Viễn sẽ không chút do dự cự tuyệt. Nhưng hiện tại Lâm gia cùng Vân Tiêu chân nhân trở thành thông gia, tương lai phát triển của Lâm gia rất tốt. Nếu trực tiếp cự tuyệt, Vương gia khẳng định sẽ đắc tội Lâm gia.

Lâm gia vừa mới tuyên bố hôn sự của Lâm Ngọc Hinh, Vương gia liền cự tuyệt lời cầu thân của Lâm gia. Đây không phải là đánh vào mặt Lâm gia sao? Lâm gia khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Vương Minh Viễn cảm thấy thật khó xử, trắng đêm không ngủ, cũng không có khẩu vị để ăn điểm tâm.

Vương Trường Sinh nhíu chặt lông mày. Hắn thật sự không ngờ được, Lâm gia sẽ phái người đến cầu thân, còn là tên công tử phong lưu Lâm Ngọc Đình. Đây không phải là đem Nhị tỷ Vương Trường Tuyết ném vào trong hố lửa sao?

"Cha, đại bá, không thể gả Nhị tỷ cho hắn. Lâm Ngọc Đình phong lưu thành tính, ta tận mắt nhìn thấy."

Vương Trường Sinh đem sự việc ở Thiên Hà tiểu hội kể lại một lần. Hắn không hy vọng Nhị tỷ sẽ gả cho người như vậy.

Nghe xong lời Vương Trường Sinh nói, sắc mặt Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí càng thêm khó coi. Hiện tại xem ra, bất luận là bình thê hay chính thê, cũng không thể đáp ứng mối hôn sự này. Nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt, chỉ sợ Lâm gia sẽ thẹn quá hóa giận.

"Cha, đại bá, không bằng nói Nhị tỷ đã hứa hôn với người khác. Để xua tan suy nghĩ của Lâm Ngọc Đình. Sau này, Lâm Ngọc Đình chắc cũng sẽ quên mất chuyện này."

Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, đề nghị.

Vương Minh Viễn lắc đầu, giải thích: "Lâm gia phái Lâm Hoài Thịnh tới đây, người này là Tam đệ của gia chủ Lâm gia. Hắn vừa ngồi xuống, đã hỏi đại bá con về chuyện Trường Tuyết đã gả cho ai chưa. Đại bá con cũng không suy nghĩ nhiều, thành thật mà nói không có."

"Đều do ta bị heo che mờ mắt. Ta nghĩ là Lâm gia đệ tử, nên thành thật nói. Nhưng ta tuyệt đối không ngờ là tên ăn chơi Lâm Ngọc Đình này, đều do ta."

Vương Minh Trí vẻ mặt tự trách. Thê tử hắn trước lúc lâm chung, luôn dặn dò hắn phải nói cho Vương Trường Tuyết một mối hôn sự tốt. Không được để nàng phải chịu tủi thân uất ức. Biết được Lâm Ngọc Đình phong lưu thành tính, hắn sẽ không gả Vương Trường Tuyết cho Lâm Ngọc Đình. Nhưng Vương gia hiện tại không đắc tội nổi Lâm gia.

"Đại ca, việc này không trách ngươi, ngươi lại không biết Lâm Hoài Thịnh là cầu thân cho Lâm Ngọc Đình, nếu không như vậy, liền nói ngươi bệnh nặng, tính mạng nguy cấp, trường tuyết trong lòng không đành lòng, muốn ở bên cạnh hầu hạ..."

Vương Minh Viễn nói xong, tự động ngừng lại. Cái cớ này trăm ngàn lỗ hổng. Ngày hôm qua Vương Minh Trí còn cùng Lâm Hoài Thịnh uống rượu. Nay chỉ mới cách một ngày đã mắc bệnh nặng, đây là xem Lâm gia như kẻ ngốc. Người Lâm gia không có khả năng từ bỏ ý đồ.

"Cha, tam thúc, hai người không cần khó xử, con gả."

Thanh âm của Vương Trường Tuyết chợt vang lên.

Vương Trường Sinh xoay người, chỉ thấy Vương Trường Tuyết đang bước nhanh đến, vẻ mặt kiên quyết.

"Trường Tuyết, sao con lại tới đây?"

"Người đã một đêm chưa về. Con đoán là người ở chỗ này của Tam thúc, muốn kêu người trở về ăn điểm tâm. Cha, tam thúc, chúng ta không thể trêu vào Lâm gia. Con nguyện ý gả cho Lâm Ngọc Đình. Con gái sau này không thể ở bên cạnh để báo hiếu người. Mong rằng người bảo trọng thân thể nhiều hơn."

Vương Trường Tuyết đôi mắt đỏ hồng nói.

Nàng không muốn vì chính mình mà liên luỵ gia tộc, lại càng không muốn phụ thân cùng Tam thúc khó xử.

Nàng nguyện ý hi sinh một mình, thành toàn cho cả tộc.

"Ài, con không biết Lâm Ngọc Đình là loại người như thế nào sao? Mẹ con trước lúc lâm chung kéo tay cha, luôn dặn dò. Bảo cha tìm cho con một mối hôn sự tốt, không thể để con chịu uất ức tủi thân. Lâm Ngọc Đình phong lưu thành tính, nếu gả con cho Lâm Ngọc Đình, sau này cha chết, cha biết ăn nói thế nào với mẹ con?"

Vương Minh Trí thở dài nói, nước mắt nhịn không được mà lăn dài trên hai gò má.

Vương Trường Tuyết trên mặt cố nặn ra một nụ cười, tự an ủi: "Cha, nữ nhi sớm muộn cũng phải lập gia đình, gả cho ai mà không giống nhau. Tốt xấu gì Lâm Ngọc Đình cũng là con trai độc nhất của gia chủ Lâm gia, thân phận quý trọng, gả cho hắn cũng không tính là tủi thân uất ức gì. Cùng lắm thì về sau nữ nhi mắt nhắm mắt mở."

Vương Minh Viễn khoát tay áo, nghiêm mặt nói: "Trường Tuyết, con không cần nói nữa. Tam thúc không thể trơ mắt nhìn con gả cho Lâm Ngọc Đình. Tam thúc không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa. Biết rõ Lâm Ngọc Đình phong lưu thành tính, nếu ta vẫn cố chấp gả con cho hắn thì có tư cách gì làm gia chủ. Có tư cách gì đối mặt với liệt tổ liệt tông. Loại chuyện bán nữ cầu vinh này, Vương Minh Viễn ta làm không được."

Vương Trường Sinh cau mày, đầu óc nhanh chóng xoay tròn. Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, mở miệng nói: "Cha, con nghĩ đến một biện pháp. Có lẽ Nhị tỷ không cần gả cho Lâm Ngọc Đình."

"Biện pháp gì? Mau nói."

Vương Minh Viễn thúc giục, Vương Minh Trí và Vương Trường Tuyết vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Trường Sinh.

"Chúng ta có thể đáp ứng hôn sự này. Vào ngày đón dâu, phái người chặn đường cướp dâu. Như vậy Lâm gia cũng không biết phải nói sao. Trước đây ở thế tục, cũng có loại ví dụ như vậy."

"Ai, ngươi ra cái là chủ ý xấu xa gì vậy. Nếu Lâm gia phái tu sĩ Trúc Cơ hộ tống, ngươi có thể đem Trường Tuyết đoạt về sao? Coi như ngươi có thể cướp đi Trường Tuyết, Lâm gia làm sao có thể từ bỏ ý đồ. Nếu sau này truy xét đến trên người chúng ta, thì tai hoạ sẽ càng lớn hơn nữa. Cách này không làm được."

Vương Minh Viễn khoát tay áo, phủ quyết đề nghị này.

"Đúng vậy! Biện pháp này của con không thể thực hiện được."

Đúng lúc này, Liễu Thanh Nhi đi đến. Thấy bốn người Vương Minh Viễn vẻ mặt buồn thiu, nhíu mày hỏi: "Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy."

Vương Trường Sinh đem sự việc nói rõ ràng một lần. Liễu Thanh Nhi nghe xong, cười khẽ một cái, hướng Vương Minh Viễn nói: "Cách ca, ngươi còn nhớ không? Công công bắt đầu không đồng ý hôn sự của chúng ta, nhốt ngươi lại, ngươi định chạy ra ngoài với ta để cao chạy xa bay. Nếu như Trường Tuyết bỏ trốn cùng với người ta, Lâm gia cũng không nói gì nữa! Bất quá cứ như vậy, phải ủy khuất cho Trường Tuyết rồi. Trong khoảng thời gian ngắn không thể quay về gia tộc, thanh danh cũng thối. Ngày sau không dễ tái giá."

"Chủ ý này cũng không tệ, nếu so sánh với hạnh phúc cả đời của Trường Tuyết thì thanh danh của nó không tính là gì, Trường Tuyết, ngươi cứ nói đi!"

Vương Minh Trí hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói.

Vương Trường Tuyết có chút động tâm, nhưng nàng nhớ ra cái gì, lắc đầu, nói: "Lâm Hoài Thịnh chưa chắc sẽ tin vào lý do này. Người Lâm gia không phải kẻ ngốc, không thể nào nhìn không ra chúng ta đang tìm cớ. Cha, Tam thúc, các người hãy để cho con gả đi! Con không muốn liên lụy đến gia tộc, cùng lắm thì sau này con gái mở một mắt nhắm một mắt cho qua thôi."

Vương Minh Viễn khoát tay áo, nghiêm mặt nói: "Trường Tuyết, ta là gia chủ, ta định đoạt. Đại ca, chúng ta đi tìm Nhị bá, hỏi xem thái độ của Nhị bá thế nào. Trường Tuyết, con ở lại chỗ này. Trước khi ta và cha con trở về, không được chạy loạn. Trường Sinh, quan sát Nhị tỷ của con, đừng để cho nàng làm chuyện hồ đồ."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play