Giờ Hợi, màn đêm yên tĩnh, mọi người có lẽ đều đã say giấc nồng. Cánh cửa không động mà tự mở, Tiểu Phượng từ đó nhẹ nhàng đi ra.
Nàng ta xoay mình, hóa thành một đạo thanh quang bay ra khỏi phòng.
Lúc này sắc trời đã tối, toàn trấn một mảng đen.
Không lâu sau, Tiểu Phượng dừng trước một gian phòng. Thông qua cửa sổ đang mở có thể nhìn thấy rõ. Ở trong phòng, năm người đàn ông trung niên cùng với ba đứa trẻ đang ngủ.
Phòng ở dường như đã được dọn dẹp, chẳng có đồ vật gì ngoài mấy cái chiếu.
Tiểu Phượng không vội tìm Lý Nhị mặt rỗ báo thù. Hiện tại sức ăn của nàng đã rất lớn, tinh khí của một người đàn ông trung niên đã không còn đủ thỏa mãn nàng.
Tám người sống ngủ ở một phòng, dương khí quá nặng, Tiểu Phượng không dám tới gần.
Nàng xem xét mấy nhà khác, kinh ngạc phát hiện nhà nào số người cũng không dưới tám. Đều ngủ ở một phòng, dương khí nồng nặc, nàng không dám tới gần.
"Ngày hôm qua ta vẫn ngủ yên một giấc, sao giờ lại tập hợp lại một chỗ hết rồi? Chẳng lẽ Vương gia phái người đi báo cho tiên nhân rồi?"
Tiểu Phượng âm thầm phỏng đoán, trong lòng có chút bất an.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở Vương gia trấn, có nghe qua tổ tiên Vương gia là người tu tiên. Trước kia nàng không tin trên đời tồn tại thần tiên. Nhưng sau khi nàng biến thành quỷ vật thì rất tin tưởng.
Nếu trên đời thật sự có quỷ, thì ắt cũng sẽ có thần tiên tồn tại.
"Tam ca, dậy dậy, dậy dậy." Một gã trung niên nam tử tỉnh dậy, lay người bạn bên cạnh.
"Ngũ đệ, làm gì vậy! Canh ba nửa đêm, ngươi không ngủ." Đám bạn ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn nói.
"Ta muốn đi tiểu tiện, ngươi đi với ta!"
"Một người lớn như vậy, buông tay cũng phải để người ta đi cùng?"
"Tam bá công có nói, một nhà ngủ tám người trở lên, giải quyết đều cần hai người ở cùng một chỗ, không cho ma nhân cơ hội, người cho rằng con thích ngủ chung phòng với con sao?"
"Được rồi! Được rồi! Ta đi cùng ngươi!"
Nghe xong lời này, Tiểu Phượng đã hiểu ra, thì ra là phòng bị Ma giết người.
Bởi vì liên tiếp có người chết ở trong nhà, có không ít dân chúng cho rằng đã xuất hiện Nhân Ma giết người.
Nàng lại đi tới nhà mấy tộc nhân Vương gia, phát hiện một nhà ít nhất tám người, dương khí quá nặng, nàng không thể xuống tay được.
Đang do dự, Tiểu Phượng đi tới chỗ Lý Nhị mặt rỗ.
Lý Nhị mặt rỗ một thân một mình, con chó trông cửa đã bị nàng đập chết, là đối tượng tốt nhất để nàng xuống tay.
Tiểu Phượng lựa chọn Lý Nhị mặt rỗ để giết còn có một nguyên nhân khác. Nếu tiên nhân đã đến Vương gia trấn. Đối tượng được bảo vệ chắc chắn là tộc nhân Vương gia. Lý Nhị mặt rỗ cùng Vương gia không thân không thích. Vương gia tiên sư không có khả năng chạy đến bảo vệ Lý Nhị mặt rỗ.
Nhà Lý Nhị mặt rỗ lặng lẽ, chó đen trông cửa đã chết, Tiểu Phượng không bị cản trở, dễ dàng đi vào trong phòng.
Lý Nhị mặt rỗ nằm ngủ trên giường, ngáy to như sấm, người đầy mùi rượu.
Tiểu Phượng bay tới trước giường, đang muốn hút tinh khí của Lý Nhị mặt rỗ, thì một thanh âm của nam tử vang lên: "Ngươi cuối cùng cũng hiện thân, hại nhiều người như vậy, ngươi còn không dừng tay."
Tiểu Phượng kinh hãi, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một thanh niên áo lam khuôn mặt thanh tú đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng. Chính là Vương Trường Sinh.
"Tu tiên giả!" Tiểu Phượng biến sắc, thất thanh nói.
"Nếu ngươi đã biết ta là tu tiên giả, còn không thúc thủ chịu trói? Thức thời so với nhau, ta còn có thể khiến người khác tụng kinh siêu độ cho ngươi." Vương Trường Sinh hai tay để sau lưng, nói rất chân thành.
Nếu Vương Trường Sinh lập tức động thủ, nắm chắc khả năng có thể tiêu diệt Tiểu Phượng. Nhưng tính mạng Lý Nhị mặt rỗ lại khó bảo toàn.
Tuy Lý Nhị mặt rỗ không phải người Vương gia, nhưng Vương Trường Sinh cũng không muốn Lý Nhị mặt rỗ mất mạng.
Quan trọng nhất là Tiểu Phượng trước khi chết khẳng định đã gặp oan khuất, oán khí mới có khả năng biến thành quỷ vật.
Đa phần người ở Vương gia trấn đều là tộc nhân Vương gia. Nhiều năm như vậy, tộc nhân Vương gia không có làm việc quá đáng với Tiểu Phượng. Tiểu Phượng giết dân chúng họ Vương. Vương Trường Sinh không thể tha cho nàng, thế nhưng có thể tụng kinh siêu độ cho nàng.
"Hừ. Lời nói của đàn ông các người, một câu cũng không đáng tin." Tiểu Phượng cười lạnh, tay áo run lên. Bàn trong phòng lập tức bay dựng lên, đập thẳng vào Vương Trường Sinh.
Tay áo Vương Trường Sinh run lên, một thanh đoản kiếm hình dạng cổ xưa xuất hiện trên tay hắn.
Thân kiếm là do một trăm lẻ tám đồng tiền màu vàng xâu thành, sau khi rót pháp lực vào, mặt ngoài thân kiếm sáng lên từng linh văn màu vàng.
Hắn vung tay, đem cái bàn đánh nát.
Nhân cơ hội này, Tiểu Phượng nhập vào người Lý Nhị mặt rỗ.
Lý Nhị mặt rỗ nhất thời mở to hai mắt đứng dậy, dùng thanh âm quái khí nói: "Ta biết ta không phải đối thủ của ngươi, nếu có bản lĩnh thì ngươi phải lập tức giết chết cả bọn."
Nói xong, Lý Nhị mặt rỗ chạy ra ngoài.
Tay Vương Trường Sinh khẽ động, một đạo kim quang bắn ra, nhanh chóng cuốn lấy thân thể Lý Nhị mặt rỗ.
Kim quang hóa ra là một sợi dây thừng, mặt phủ kín từng hàng linh văn màu vàng kim.
Lý Nhị mặt rỗ chỉ cảm thấy thân thể căng cứng, không cách nào tiến thêm một bước.
Vương Trường Sinh nâng tay trái lên, bắn ra một tấm phù triện vàng nhạt, dán lên người Lý Nhị mặt rỗ.
Trấn yêu phù, phù triện nhất giai hạ phẩm, chuyên dùng để đuổi quỷ vật ra khỏi người phàm nhân.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Tiểu Phượng bay ra khỏi người Lý Nhị mặt rỗ. Hắn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tay áo Tiểu Phượng bay lộng. Đồ vật trong phòng đều hướng Vương Trường Sinh bay tới.
Vương Trường Sinh vội vung kim ngân kiếm, chẻ ra tất cả.
Tiểu Phượng nhân cơ hội xuyên qua tường, biến mất.
Vương Trường Sinh thu hồi dây vàng, nhảy qua cửa sổ mở rộng. Vừa lúc nhìn thấy một đạo ánh sáng xanh bay ra khỏi nhà Lý Nhị mặt rỗ.
Miệng hắn khẽ niệm, dưới chân hiện ra một đám mây trắng, nâng hắn lên, đuổi theo.
Cũng không lâu lắm, thanh quang bay vào một cái sân nhỏ mọc đầy cỏ dại, biến mất không thấy.
Vương Trường Sinh tới gần, chỉ thấy nơi đây âm khí nồng đậm.
Quỷ vật thuần âm, nơi này lại có âm khí nồng đậm như vậy, rất thích hợp cho Tiểu Phượng ẩn thân.
Vương Trường Sinh không phải Thuật sĩ chuyên trừ quỷ. Không có Định quỷ bàn, không có cách nào xác định vị trí Tiểu Phượng.
Hắn liếc mắt nhìn cây hòe trong viện, bừng tỉnh đại ngộ, hòe thụ thuộc âm, khó trách âm khí nơi đây nặng như vậy.
Hắn giương tay, một tấm phù triện màu đỏ bay ra, hóa thành một quả cầu lửa lớn bằng bàn tay, nện lên cây hòe.
"Ầm ầm!"
Quả cầu lửa bạo liệt ra, hóa thành lửa cháy hừng hực, bao lấy thân cây thô to. Cũng không lâu lắm, gốc cây này đã bị đốt thành tro bụi, ngay cả một mảnh cũng không còn.
Nhất giai hạ phẩm hỏa cầu phù, một khối linh thạch một tấm. Vương Trường Sinh không có hỏa linh căn, tự nhiên sẽ không tu luyện Hỏa cầu thuật. Chỉ có thể mượn phù lục thi triển pháp thuật hỏa thuộc tính.
Vương Trường Sinh nhìn về gian phòng đối diện, lại lấy thêm một tấm hỏa cầu phù ném qua.
Rất nhanh, gian phòng bị lửa cuồn cuộn bao phủ.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ vang lên, một cái tủ gỗ từ trong phòng bay ra, thẳng đến phía Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh ném Kim Tiền Kiếm về phía trước, mười ngón tay kết ấn. Mấy đạo pháp quyết đánh vào Kim Tiền Kiếm, Kim Tiền Kiếm nhất thời đại phóng kim quang, hóa thành một tia chớp màu vàng hướng tủ gỗ mà chém.
"Oanh!"
Tủ gỗ bị chém vỡ nát, vang lên tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Phượng từ bên trong tủ bay ra.
Thân thể Tiểu Phượng từ từ biến thành trong suốt, khí sắc uể oải.
Nàng muốn hóa thành ánh sáng màu xanh bỏ chạy, nhưng sợ hãi phát hiện, mình không cách nào bay lên, nàng vội vàng chạy về phía cửa viện.
Vương Trường Sinh bấm tay niệm thần chú, kim ngân kiếm hào quang bùng lên, lướt qua thân thể Tiểu Phượng.
Tiểu Phượng hét thảm một tiếng, hóa thành một làn khói rồi biến mất.