"Nhị bá mẫu, Thanh Linh còn nhỏ, ngài đừng chấp nhặt với nàng, hài tử mà, nghịch ngợm một chút cũng rất bình thường."
Vương Trường Sinh thay Vương Thanh Linh nói lời hay.
Trương Nguyệt Nga cười khổ một tiếng, nói: "Trường Sinh, nàng ta không phải nghịch ngợm đâu, lá gan của nàng ta quả thật quá lớn, lần trước trở về nhà bà ngoại của nàng chúc thọ, mấy biểu ca bảy tuổi đã thả Hỏa Vân Hổ ra dọa nàng ta, nàng ta một chút cũng không sợ hãi, ôm Hỏa Vân Hổ của người ta không buông tay, nói cái gì mà phải mang về nhà nuôi, nếu không sẽ không trở về, khiến biểu ca của nàng ta khóc lóc, khuyên can mãi mới chịu về nhà."
Vương Thanh Linh bĩu môi, không cho là đúng nói: "Biểu ca quá hẹp hòi, còn nói đưa Hỏa Vân Hổ cho ta, nói xong liền khóc. Nếu không phải thấy huynh ấy khóc thảm như vậy, ta đã sớm bê Hỏa Vân Hổ đi rồi."
Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh có chút dở khóc dở cười. Trong lòng hắn cũng có chút nghi hoặc, Vương Thanh Linh mới có tám tuổi. Nàng như thế nào lại thích linh thú linh cầm linh trùng đây! Bạn cùng tuổi, hoặc là thích ăn, hoặc là thích chơi. Duy chỉ có Vương Thanh Linh, thích giao tiếp cùng linh thú.
"Nhị bá mẫu, không có việc gì, chỉ cần đại nhân chúng ta trông giữ nghiêm ngặt, Thanh Linh sẽ không gây ra đại họa gì, trong tộc đang cần nhân tài ở phương diện này, ta thấy Thanh Linh là người thực tâm thích linh thú, người cũng không cần quản nàng quá nghiêm, hài tử! Quản quá nghiêm cũng không tốt."
Trương Nguyệt Nga nhướng mày, vẻ mặt khó xử nói: "Trường Sinh, ngươi cũng biết, sau khi Trường Ca chết, ta chỉ có một nhi tử là Trường Nghị. Trường Sinh chỉ có một mình Thanh Linh, tư chất của nàng không tính là kém, thuần dưỡng linh thú không ra được mặt."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT