Ninh Võ năm thứ tư, Thịnh Đô mưa lớn tầm tã, nước mưa bắn tung tóe. Bên trong chính điện của Sùng Minh Điện, một thái giám với vẻ mặt nôn nóng, vội vã bước ra ngoài: "Nhanh nhanh! Truyền thái y, tiểu công tử ngất xỉu rồi!"
“Ai đi Đông Xưởng báo tin cho Hứa đại nhân—”
Tiếng mưa rơi lộp độp, không ai dám đáp lời.
Hứa đại nhân, tức Hứa Tiểu Mãn, người một tay che trời ở Đông Xưởng, nằm trong hàng chính tam phẩm, là một thái giám lừng lẫy trên triều đình. Không sai, là thái giám thật sự, đứng ở đại điện Tuyên Chính lúc lâm triều, cùng hàng trăm quan văn võ đứng chung, mà còn là đứng hàng phía trước, tham gia nghị sự triều chính. Y quyền thế ngập trời, giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn, đến cả võ quan cũng phải kiêng dè vài phần.
Người người đều gọi y là — Cửu Thiên Tuế.
Dù cùng là thái giám, có cùng phẩm cấp, nhưng thái giám xuất thân ở Đông Xưởng tức là thái giám dưới trướng Hứa đại nhân đều khác biệt một trời một vực so với thái giám phủ nội vụ của Thái Cực Cung.
“Ngươi, chính là ngươi, nhanh chân chạy đi báo tin đi.” Đại thái giám tùy tiện chỉ một tiểu thái giám, rồi ra lệnh.
Tiểu thái giám căng da đầu nhận lệnh, dầm mưa chạy đi báo tin, chỉ là trong lòng thầm kêu xui xẻo, Loại chuyện thế này sao lại rơi vào đầu mình cơ chứ?
Nếu là việc vặt vãnh tầm thường, hắn tự nhiên sẽ vui vẻ chạy đến Đông Xưởng truyền lời, biết đâu Cửu Thiên Tuế thấy hắn lanh lợi mà đề bạt vào Đông Xưởng, vậy thì hắn liền đổi đời. Nhưng hôm nay là tiểu công tử ngất xỉu, cả cung ai mà chẳng biết tiểu công tử là con của Cửu Thiên Tuế, được y yêu thương hết mực. Đến cả Thánh Thượng còn ban thưởng cho tiểu công tử vào Sùng Minh Điện để đọc sách, tập viết.
Còn về việc… tại sao một thái giám lại có con trai?
Đương nhiên không thể là con ruột rồi.
Cửu Thiên Tuế từ nhỏ đã bị thiến để vào cung.
Tiểu thái giám nghe nói, khi Thánh Thượng còn là Vu Châu Vương, Hứa Tiểu Mãn ở Vu Châu nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi của dân tị nạn. Thấy đứa bé đáng thương, y liền tự mình nuôi nấng khôn lớn, nhận làm con trai.
Chậc, đúng là tốt số, một đứa trẻ quê mùa nay đã thành người trên vạn người!
-
Đầu… đau quá, cổ họng khô khốc như ba ngày chưa uống nước, Hứa Đa Phúc giật giật mí mắt, định với tay lấy cốc nước trên đầu giường, kết quả là mí mắt đau nhức, cảm giác như nếu cố gắng mở mắt ra thì con ngươi sẽ mù luôn vậy, sợ đến mức khiến Hứa Đa Phúc ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cậu chỉ là thức khuya đọc tiểu thuyết cả đêm thôi mà, không đến mức yếu ớt như vậy chứ!
Cậu mới mười tám, đang ở độ tuổi thức khuya, sao lại thành thế này được.
Hứa Đa Phúc trong lòng oán thầm, nhưng cũng hơi chột dạ. Bởi vì cậu không chỉ thức một đêm. Thi đại học xong có kết quả, giấy báo nhập học không tính là quá tốt, chỉ vào được trường hạng hai vớt vát. Trước ngày nhập học, cha mẹ cậu mỗi người gửi cho cậu một khoản tiền.
Có tiền lại chẳng có ai quản, Hứa Đa Phúc thả sức tung hoành.
Điều hòa 18 độ, chơi game xong thì đọc tiểu thuyết, đọc tiểu thuyết xong ăn cơm hộp, ăn xong lại chơi game, đọc tiểu thuyết… Cứ thế tuần hoàn, những ngày sung sướng trôi qua gần một tháng.
Cậu không bệnh thì ai bệnh đây.
Hiện tại cơ thể phản kháng, Hứa Đa Phúc: …
Cầu trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để bị mù! Quyển kia hôm qua còn chưa xem xong, quá dài đi.
Hứa Đa Phúc nhớ trên đầu giường còn nửa chai Coca, định uống giải khát bổ sung thêm đường, liền với tay—
“Tiểu công tử tỉnh rồi.”
Một giọng nữ vui mừng vang lên.
Cánh tay nhỏ bé vừa cố gắng hết sức giơ lên liền run rẩy, Hứa Đa Phúc mí mắt giật giật, trên mặt lộ vẻ mơ mịt. Nhà cậu, sao lại có người? Còn có—tiểu công tử? Ai vậy? Mình sao?
Ai lại gọi cậu theo kiểu Tây thế này? Ngại chết đi được. Hì hì.
Rất nhanh trong phòng có thêm vài tiếng bước chân, Hứa Đa Phúc càng thêm nghi hoặc, định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy một giọng nói trong phòng: “Thánh Thượng vạn phúc.” rồi có thêm một giọng nam: “Thái y.” Lại nói thêm: “Tiểu Mãn, thái y bảo chỉ là cảm lạnh thông thường thôi.”
Giọng nói lạnh như băng.
Hóa ra cậu vẫn đang nằm mơ, bảo sao. Nhưng tối qua cậu đọc truyện thể loại đô thị cơ mà, sao giờ lại mơ sang cả cổ đại thế này, lạc đề quá rồi!
Có người đến gần mép giường, nắm lấy cổ tay cậu rồi đặt tay lên mạch đập.
Hứa Đa Phúc: ???
Vẻ mặt mờ mịt, nghi hoặc trong lòng giờ đây hoàn toàn biến thành ngây ngốc.
Cảm giác này quá chân thật.
Đối phương còn nhẹ nhàng vén mí mắt cậu lên kiểm tra.
Chân thật đến mức chẳng giống như đang mơ chút nào.
Một lát sau, thái y đứng ở mép giường đáp lời: "Bẩm Thánh Thượng, tiểu công tử nhiễm phong hàn, hiện giờ sốt cao đã lui, tạm thời không còn đáng ngại."
"Đa Đa?" Hứa Tiểu Mãn ngồi xuống mép giường, giơ tay sờ trán con trai, nhẹ nhàng thở phào: "Đúng là không còn nóng như hôm qua."
“Tối qua ngươi trông nó cả đêm à, chẳng phải còn có cung nhân canh chừng sao.” Trọng Thành ngữ khí lạnh lùng, mang chút bất mãn.
Hứa Tiểu Mãn không để ý, lẩm bẩm: “Con ta, ta lo lắng, nhỡ không may nó sốt đến ngốc thì sao?.”
“Không phải, vốn dĩ đã ngốc sẵn rồi sao.”
Hứa Đa Phúc nghe đến đây, mặc kệ mơ hay không mơ, nhà ngươi mới ngốc!!!
“Đa Đa không ngốc!” Hứa Tiểu Mãn không vui.
Hứa Đa Phúc điên cuồng gật đầu trong lòng: đúng vậy đúng vậy, cậu mới không ngốc!
Cả căn phòng im phăng phắc, thái y cúi đầu không dám thở mạnh, Đông Xưởng đốc chủ Hứa Tiểu Mãn nói chuyện với Thánh Thượng như vậy, dù ông đã từng thấy, vẫn là nơm nớp lo sợ, các thái giám cung nữ khác cũng như vậy.
Hứa Tiểu Mãn còn trừng mắt với Trọng Thành, ai dám nói con y như thế. Trọng Thành mặt mày lạnh tanh, cái tên ngốc này, vài giây sau hắn lại dỗ dành tên ngốc đó, giọng vẫn lạnh như cũ, “Nó không ngốc, rất ngoan ngoãn.”
Ngoan ngoãn không giống ngốc. Hứa Tiểu Mãn hài lòng, cúi đầu nhìn đứa bé. Hôm qua giữa trưa đứa trẻ được đưa về, hôn mê đến tận bây giờ, y cũng thức trắng đêm đến giờ, lúc này hai mắt đã đỏ hoe, “Đa Đa? Muốn uống nước không? Hay ăn chút cháo, không thì uống thuốc trước nhé?”
Thái y dặn dò, cung nữ thái giám liền bưng cháo, mang thuốc tới, bận rộn vô cùng.
Mắt không còn đau, nhưng Hứa Đa Phúc giờ đây, căn bản, không dám, mở mắt!
Rốt cuộc thì đây là tình huống gì vậy.???
Lúc ăn cháo, cậu được đỡ dậy, nửa người bị ôm vào lòng— Hứa Đa Phúc cảm thấy không ổn, giả vờ hé mắt, rồi như sét đánh giữa trời quang, cậu phát hiện ra tay mình nhỏ xíu lại rồi!
Cậu vừa kinh ngạc, thì một thìa cháo đã được đút vào miệng.
Cháo trắng mà cậu cũng có thể nếm ra hương vị, chân thật không giống như đang mơ chút nào.
“Sao càng ngốc thế—ngoan ngoãn.” Trọng Thành vội vàng sửa lời dưới ánh mắt của Hứa Tiểu Mãn.
Hứa Tiểu Mãn một tay ôm con, một tay đút con ăn, rất có kinh nghiệm nói: "Trẻ con bị bệnh là vậy đó, chưa khỏe nhanh được đâu." Y tức giận khi Trọng Thành cứ nói con y ngốc, liền cố ý nói: "Hoàng thượng, lúc ngài bệnh cũng giống Đa Đa vậy, ngốc ngốc nghếch nghếch."
Ngốc cái gì mà ngốc, không những chê con y mà ngày nào cũng nói y là đồ ngốc! Trọng Thành mới ngốc.
Hứa Tiểu Mãn nghiến răng nghĩ thầm.
Trọng Thành không nói gì.
Hứa Đa Phúc nép mình vào trong lòng người đàn ông, he hé đôi mắt nhìn người vừa nói cậu ngốc. Người đó rất cao lớn, đang nhìn cậu từ trên xuống. Hứa Đa Phúc chưa kịp kinh ngạc vì vẻ ngoài của đối phương, liền nhận ra người này sau khi bị người ôm cậu nói vậy, không những không giận, mà còn có vẻ hơi vui mừng.
Dù sao ánh mắt đối phương nhìn cậu không giống như đang nhìn chó, có chút ấm áp.
Cảm ơn đã khen nhé, đúng là đồ biến thái, bị người ta mắng mới vui.
Đút cháo xong rồi đến uống thuốc, Hứa Đa Phúc bị vị đắng của thuốc làm cho nhăn cả mặt. Người đang ôm cậu đút từng thìa thuốc, giọng dịu dàng dỗ dành, nào là Đa Đa không sợ đắng, uống xong hết thuốc sẽ khỏe thôi.
Người đàn ông đứng bên giường nhìn cậu lại như nhìn chó, lạnh nhạt vô cùng.
Lực chú ý của Hứa Đa Phúc dồn hết vào chén thuốc chỉ thấy uống mà không thấy đáy:… Chi bằng uống một hơi cho xong, từng thìa thế này thì đến bao giờ.
…..Cũng may cuối cùng cũng uống xong thuốc.
Hứa Đa Phúc thở phào nhẹ nhõm thầm cảm tạ trời đất, miệng lại bị nhét thứ gì đó, rất nhanh vị đắng đầy miệng biến thành một chút ngọt, chua chua ngọt ngọt, giống như là ô mai đường vậy.
Cậu chậm rãi nhận ra, người vừa nhét ô mai vào miệng cậu là— người đàn ông vừa nhìn cậu một cách lạnh nhạt kia.
Nhìn vậy mà người này cũng có vẻ tốt bụng đấy.
“Ngươi đã thức trắng cả đêm rồi, giờ nó đã tỉnh, mau đi nghỉ đi.” Trọng Thành nói.
Hứa Tiểu Mãn không phản đối, y không phải con lừa bướng bỉnh, liền cúi đầu nói với con trai: “Nhóc con ngủ ngoan nhé. Nếu Đa Đa cảm thấy không khỏe thì hãy đến gọi ta.”
Đám thái giám cung nữ vâng dạ, vội hành lễ, cung tiễn Thánh Thượng và đốc chủ rời đi.
Một lát sau, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Hứa Đa Phúc nằm trên giường, đầu óc mơ màng, dù vừa uống hết một chén cháo, nhưng cậu lại không ngủ được, lòng cậu còn chưa đủ vững để có thể bình tĩnh được trong tình huống này. Đợi đến khi có người đến gần—là một tiểu cô nương mặc váy hồng nhạt kiểu, búi tóc cổ trang, ước chừng khoảng 13-14 tuổi, giúp cậu đắp chăn.
“Ta—” cậu đang nghĩ xem nên hỏi gì.
Nhưng không thể hỏi: Đây là đâu.
“Đây là đâu?” Cuối cùng vẫn là tò mò.
Trục Nguyệt nghĩ tiểu công tử bị bệnh đến ngốc, cười đáp: “Đây là viện của Đốc chủ Đông Xưởng, cũng là phòng ngủ của tiểu công tử. Buổi trưa hôm qua, ngài ngất xỉu ở Sùng Minh Điện, Đốc chủ đã ôm ngài về đây, gọi thái y đến. Mấy ngày nay ngài bị dầm mưa, nhiễm phong hàn và sốt cao. Đốc chủ đã túc trực bên ngài cả đêm, đến nửa đêm thì Thánh Thượng cũng đến…”
Hứa Đa Phúc nghe tiếng nói chuyện, vì bệnh còn nặng nên đầu óc phản ứng chậm chạp. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu mơ hồ cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc, như thể đã từng xảy ra rồi.
Rất quen, thật sự rất quen, Sùng Minh Điện, tiểu công tử, Đông Xưởng đốc chủ, Tiểu Mãn—khoan đã, Tiểu Mãn, thái giám, Đông Xưởng đốc chủ, tất cả các từ khóa trọng điểm tụ lại một chỗ.
Hứa Đa Phúc vừa tỉnh dậy trong cơn bệnh nặng, lập tức ngồi bật dậy như "bị kinh động trong lúc hấp hối", dọa Trục Nguyệt giật nảy mình, vội vàng đỡ tiểu công tử, lo lắng hỏi cậu muốn gì.
Hứa Đa Phúc mở to mắt, “Tiểu Mãn có phải họ Hứa không?!”
Trục Nguyệt: …
Ban đầu ngạc nhiên nghi hoặc, nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu công tử đúng là sốt đến mê man rồi.
"Tiểu công tử, đốc chủ đương nhiên là họ Hứa rồi."
"Vậy ta tên gì?"
"Ngài là con trai của đốc chủ, tên là Hứa Đa Phúc."
Trời đất ơi, Trời đất ơi, Trời đất ơi!
Hứa Đa Phúc kinh hãi ba lần liên tiếp, làn da vốn tái nhợt vì bệnh giờ đây đỏ bừng lên vì khiếp sợ.
Cậu, cậu, cậu biết mình ở đâu rồi.
Cậu đang ở trong một cuốn tiểu thuyết.
Cuốn đam mỹ đầu tiên mà cậu đọc, rồi từ đó nghiện đọc tiểu thuyết. Cai không được, căn bản là cai không được.
Hứa Đa Phúc nhìn tiểu cung nữ, thử gọi: “Trục Nguyệt?”
“Tiểu công tử nhớ ra nô tỳ rồi à.” Trục Nguyệt dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con, thở phào nhẹ nhõm, xem ra đúng là bị bệnh đến ngốc thật rồi. Nàng lại đỡ tiểu công tử nằm xuống, nói: “Trục Nguyệt canh chừng ở đây, ngài ngủ đi, có cần gì thì gọi nô tỳ là được.”
Hứa Đa Phúc ngơ ngác bị nhét vào chăn.
Mối tình đầu khó quên, mối tình đầu của Hứa Đa Phúc:《Thái Giám Nam Hậu của Bạo Quân》.
Đó là cuối học kỳ một năm lớp mười hai, sau khi nghỉ đông xong, mấy nữ sinh trong lớp có vẻ không ổn, tụ tập nói chuyện phiếm, thấp giọng mắng cái gì đó, đến lớp còn trộm chơi điện thoại.
Chẳng bao lâu, ngay cả "học bá" của lớp — niềm tự hào của cô chủ nhiệm — cũng đỏ mắt khi đến lớp, khiến cô giáo hoài nghi lớp có chuyện yêu sớm, lập tức gọi học sinh vào phòng giáo viên tra hỏi.
Dù đã năm cuối cấp rồi, nhưng trạng thái học sinh như vậy vẫn khiến giáo viên lo sốt vó. Họ đoán mò: nghỉ đông yêu đương thất tình à? Hay đang lén viết thư tình cho ai?
Chủ nhiệm lớp lần lượt gọi từng học sinh vào hỏi chuyện.
"Học bá yêu đương rồi à?"
Cả lớp xôn xao, rốt cuộc học bá trông không giống người sẽ thích ai, học bá lớp họ thật sự rất yêu học tập, thế mà khi yêu đương lại còn khóc?
Hứa Đa Phúc không hóng hớt, đặc biệt là chuyện nữ sinh yêu đương khóc lóc, ồn ào trước mặt mọi người thì mất mặt lắm. Nhưng cả lớp nói chuyện lớn tiếng quá, cậu cũng nghe được.
Cùng ngày, ở trong lớp liền biết được chuyện học bá yêu sớm là một màn hiểu lầm.
“Xem tiểu thuyết bị ngược mà khóc?! Hừ, tiểu thuyết gì chứ, mấy đứa con gái đều khóc, tao không tin đâu, mắt học bá đỏ hoe như thế thì chắc chắn là yêu sớm rồi bị đá—“
Hứa Đa Phúc nói vài câu phủ nhận chuyện học bá và mấy nữ sinh yêu sớm bị đá, “chủ nhiệm lớp đều nói là do đọc tiểu thuyết mà khóc, sao chỉ có mình cậu biết nhiều thế, ngay cả Quan Thanh Thiên Đại Lão Gia cũng chưa chắc biện luận giỏi bằng cậu đâu.”
Có lẽ vì Hứa Đa Phúc bênh vực lẽ phải, mấy nữ sinh rất cảm kích cậu, sau đó giới thiệu tiểu thuyết cho cậu, nói chuyện rôm rả.
“《Bạo Quân Đích Thái Giám Nam Hậu》, cậu đừng thấy cái tên ngốc nghếch như vậy mà chê, nó thật sự rất hay đó.”
“Tớ mua full rồi, cậu muốn xem thì mượn tài khoản tớ, còn mấy người khác thì thôi.”
“Thật sự rất hay!”
Mấy nam sinh trong lớp: “Ai lại đi xem cái thứ này chứ, tên nghe giống đam mỹ quá, đàn ông chính hiệu thì ai lại xem đam mỹ đâu.”
Mấy nữ sinh không để ý, chỉ cần làm rõ mình không yêu sớm là được. Nhưng ở sau lưng họ lại bàn tán: “Truyện này có ngược đấy, chúng mình nhiệt tình giới thiệu như vậy, nhỡ có người bị ngược thì sao? Yên tâm đi, mấy thằng thẳng đơ lớp mình làm sao mà dám xem. Hứa Đa Phúc người thì tốt đấy nhưng cái tên của cậu ấy, hì hì, cũng không thấy cậu ấy hỏi mượn tài khoản, chắc sẽ không xem đâu.”
Thế là mấy nữ sinh yên tâm.
… Yên tâm hơi sớm.
Đêm đến, thằng nhóc nổi loạn Hứa Đa Phúc vừa mở tìm kiếm vừa lẩm bẩm: “Đàn ông chính hiệu thì phải xem đam mỹ.”
Chủ yếu là do cậu không ưa mấy thằng con trai nói câu kia thôi.
Lúc nạp tiền, lần đầu không biết, app nạp 50 mà bị trừ mất 20 phí dịch vụ.