“Tại Đào Sơn xảy ra hiện tượng mưa bão kèm sấm sét hiếm thấy, du khách cho biết đã chụp được vật thể bay hình người, chuyên gia nhận định đó là do ống kính bị bẩn.”

Tin tức còn kèm theo video chất lượng khá mờ. Từng tia sét đánh nứt bóng tối, chiếu rọi màn đêm sáng như ban ngày, hình ảnh liên tục chớp tắt giữa sáng và tối. Dù video đã bị giảm chất lượng âm thanh hình ảnh, vẫn có thể cảm nhận được sự rung chuyển từ tiếng sấm vang rền.

Giữa màn sấm sét dày đặc như lưới ấy, có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng hình, trông hơi giống người, nhưng cực kỳ mơ hồ.

Chiêm Ngôn mở hệ thống ăn dưa, gõ ‘Đào Sơn’ vào thanh tìm kiếm.

Hệ thống nhanh chóng hiển thị các mục chứa từ khóa:

【 Hôm qua, ‘Thiên Sư’ của Cục Quản lý Sự vụ Dị thường đã thực hiện nhiệm vụ xóa sổ dị thường cấp A ‘Khe Nứt’ tại Đào Sơn. Vì vội về nhà nên đã ra tay hơi mạnh. 】

Chiêm Ngôn vốn là người tin tưởng vững chắc vào thế giới quan duy vật, nhưng kể từ khi có được hệ thống ăn dưa, thế giới quan của cậu đã được định hình lại.

Chiêm Ngôn nhìn bóng người chớp tắt giữa ánh sét trong video mờ mờ, ngưỡng mộ chép miệng. Đại lão Thiên Sư ngầu quá. Tiếc là hệ thống ăn dưa của cậu chỉ đọc được tin tức chứ không xem được hình ảnh, chỉ có thể dựa vào tin tức để tình cờ xem được vài phần bị chụp lại ngoài ý muốn. Đến giờ Chiêm Ngôn vẫn chưa thấy rõ mặt người đó, ngay cả tên cũng không biết. Có lẽ là do thực lực của đại lão quá mạnh, hoặc Cục Quản lý Sự vụ Dị thường có biện pháp bảo mật nào đó, nên hệ thống ăn dưa chỉ hiện danh hiệu chứ không hiện tên thật.

Chiêm Ngôn lướt xem khu bình luận, phân nửa đang bắt trend, phân nửa đang trêu chọc:

“Vị đạo hữu nào đang độ kiếp ở đây vậy?”

“Thần khí xuất thế sao không bố trí kết giới!”

“Chỉ là một chấm đen nhỏ thế kia, nói là hình người thì hơi gượng ép, rõ ràng là thần thú của tộc ta!”

“Vụ ống kính bị bẩn cười chết mất, đúng kiểu chương trình 'Đi vào khoa học' đây mà.”

Chỉ mình biết sự thật mà không thể nói ra, tâm trạng thật phức tạp. Chiêm Ngôn tiếp tục lướt xuống.

“Các bé ở nhà trẻ Tâm Liên Tâm lén vuốt ve mèo hoang, bị cô giáo phát hiện 'mèo hoang' lại là cáo đỏ - động vật được bảo vệ cấp quốc gia, hiện đã được đưa đến vườn thú.”

Trong ảnh, cáo con mở to đôi mắt long lanh trông rất ấm ức, bộ lông đỏ bị các bạn nhỏ vuốt cho rối tung.

Chiêm Ngôn tìm kiếm ‘Nhà trẻ Tâm Liên Tâm’ trên hệ thống, nhanh chóng tìm được nội dung khác hẳn:

【 Ông bố hồ yêu Hồ Sơn Pháo gửi nhầm con đến nhà trẻ Tâm Liên Tâm của loài người, cáo con nói: “Đây không phải nhà trẻ của con, nhà trẻ của con tên là Liên Tâm.”

Hồ Sơn Pháo không tin, nói: “Có phải con lại không muốn đi nhà trẻ đúng không.” 】

Ông bố này đúng là bất cẩn quá.

Chiêm Ngôn lại lướt xem tiếp. Bà mẹ hồ yêu sau khi nhận được điện thoại từ nhà trẻ Yêu tộc, phát hiện con bị gửi nhầm, đã lập tức đến vườn thú 'trộm' con về. Hồ Sơn Pháo giờ đang bị kẹp phơi quần áo kẹp tai treo lên mái hiên.

Ui! Muốn xem hiện trường ghê!

Lướt một vòng hot search, không thấy tin mình muốn xem, Chiêm Ngôn lại tìm kiếm ‘Ông chủ hội sở Thiên Thịnh’ ‘Thịnh Mậu Thông’, vẫn không thấy tin tức cậu mong đợi.

Mẹ của Chiêm Ngôn, bà Kỷ Nguyệt Minh, là chủ một công ty nhỏ. Lần trước có chút giao dịch làm ăn với ông chủ hội sở Thiên Thịnh là Thịnh Mậu Thông, nhưng gã này lại dùng hàng kém chất lượng để lừa người. Tuy gã không thành công, nhưng đã bị Chiêm Ngôn ghi sổ. Chiêm Ngôn dùng hệ thống ăn dưa tìm ra một đống phốt đen của Thịnh Mậu Thông, tổng hợp lại thành tài liệu rồi gửi đi tố cáo. Sao giờ vẫn chưa có tin tức gì? Hiệu suất này kém quá!

Lúc Chiêm Ngôn xuống lầu, vừa hay thấy bố cậu, ông Chiêm Vân Khai, đi tập thể dục buổi sáng về.

Ông Chiêm Vân Khai cười nói: “Ngôn Ngôn dậy rồi à. Ra phụ bố múc cháo nào.”

Cháo do ông Chiêm Vân Khai nấu trước khi đi tập thể dục, bây giờ vừa đúng độ. Gạo nở bung, lớp váng cháo sánh mịn. Mở nắp nồi, mùi thơm của trứng bắc thảo và thịt băm đã ướp đậm đà xộc thẳng vào mặt.

Chiêm Ngôn nuốt nước miếng, bắt đầu múc cháo. Tay nghề của bố cậu đúng là tuyệt đỉnh! Nhưng ông Chiêm Vân Khai là diễn viên, sắp tới phải vào đoàn quay phim khép kín, một thời gian dài sắp tới sẽ không được ăn món bố nấu nữa.

Ông Chiêm Vân Khai đã rửa tay, thay tạp dề, làm thêm món nộm dưa chuột thanh mát giòn ngon, rất hợp để ăn cùng cháo. Trong nồi còn có món há cảo tôm hấp nóng hổi, vỏ bánh trong mờ, có thể nhìn thấy cả con tôm nõn bên trong.

Chiêm Ngôn múc bốn bát cháo: cho bố, anh trai, chị gái và cậu. Mẹ Kỷ Nguyệt Minh đi công tác chưa về.

Vừa mới bưng lên bàn thì cửa lớn mở, bà Kỷ Nguyệt Minh bước vào, dáng vẻ khá mệt mỏi sau chuyến đi dài.

Chiêm Ngôn ngạc nhiên: “Mẹ? Sao mẹ về gấp thế?”

Tối qua lúc gọi điện, mẹ Kỷ Nguyệt Minh nói vẫn còn bận. Đây là bay chuyến đêm về sao?

“Xong việc tối qua rồi, vừa hay có vé nên mẹ về trước, vẫn còn chút việc chưa yên tâm, lát nữa mẹ phải đến công ty một chuyến.” Bà Kỷ Nguyệt Minh nhẹ nhàng xoa mái tóc xoăn của con trai.

“Thế thì mệt lắm.” Ông Chiêm Vân Khai vẻ mặt đầy xót xa, gắp cho bà Kỷ Nguyệt Minh một chiếc há cảo tôm.

Bà Kỷ Nguyệt Minh cắn miếng há cảo, cảm động muốn rơi nước mắt.

Bà vội vàng về như vậy, chính là vì bữa cơm này. Nếu không phải cái dị thường chết tiệt kia giỏi trốn quá, bà cũng không đến nỗi kéo dài tới giờ mới hoàn thành nhiệm vụ.

Lão Chiêm sắp tới phải đi quay phim khép kín, không biết bao lâu mới xong, một thời gian dài sắp tới sẽ không được ăn đồ ông ấy nấu nữa hu hu hu…

Chị hai Chiêm Tuế Như cầm điện thoại, hào hứng chạy xuống lầu, thấy bà Kỷ Nguyệt Minh thì reo lên: “Mẹ về rồi ạ! Cái lão sếp định lừa mẹ lần trước sắp phải vào đồn cảnh sát rồi!”

Mắt Chiêm Ngôn sáng lên, xáp lại gần: “Cho em xem với! Cho em xem với!”

Tin tức giật tít rất dài: “Hội sở cao cấp bất ngờ rung chuyển như động đất, không ai thương vong, nhưng lại vô tình làm lộ tầng hầm bí ẩn. Ông chủ hội sở ở trần thực hiện nghi lễ nguyền rủa đối thủ cạnh tranh, dụng cụ nghi lễ là đồ cổ trộm cắp buôn lậu, có thể sẽ phải đối mặt với án tù.”

Chiêm Ngôn ngẩn người. Thịnh Mậu Thông đúng là sắp vào đồn thật, nhưng quá trình này hơi khác so với cậu nghĩ?

“Chuyện này lúc nào vậy? Em vừa lướt hot search không thấy.” Chiêm Ngôn hỏi.

“Khoảng một tiếng trước thôi. Tin tức vừa mới đăng.” Chiêm Tuế Như nói.

Hai chị em đều là người nhiệt ái ăn dưa, nhanh chóng chụm đầu vào nhau.

“Thương trường đúng là lắm chuyện kỳ quặc thật!” Chiêm Tuế Như cảm thán, “Cảnh sát hỏi gã sao lại buôn lậu, gã nói gã thấy thần tượng cổ đại linh hơn.”

“Đây là thần tượng gì vậy, trông đáng sợ quá, có tới năm cánh tay à? Nửa thân dưới sao giống bạch tuộc thế!”

Tầng hầm nứt toác ra trước mắt bao người, hiện trường bị người qua đường chụp lại không ít ảnh và video. Trên mặt đất vẽ đầy những phù văn kỳ lạ cổ quái, trên người Thịnh Mậu Thông cũng vậy. Gã nhìn ống kính với vẻ mặt hoảng sợ, mặt đỏ bừng gào lên: “Đừng chụp nữa! Cấm chụp!”

Tiếc là chẳng ai thèm để ý đến gã.

“Eo ôi cay mắt quá!” Chiêm Tuế Như nhanh chóng lướt sang đoạn tiếp theo, “Đây đâu phải vành đai động đất, sao tự dưng lại nứt ra thế nhỉ?”

“Nghe nói là do vấn đề chất lượng công trình. Nhưng mà cú nứt này đúng là gãi đúng chỗ ngứa thật.” Chiêm Ngôn nói.

Nhiều bằng chứng thế này, gã này chắc chắn không thoát được rồi.

Ông Chiêm Vân Khai cười vui vẻ ăn sáng, lại gắp cho vợ một chiếc há cảo tôm, thầm lặng giấu đi công lao của mình.

Chuyện này là do ông tiện tay làm lúc đi tập thể dục buổi sáng. Đừng hòng ai bắt nạt vợ ông!

Hai chị em vui vẻ ăn dưa tiếp. Anh cả Chiêm Cẩm Lí lẳng lặng lướt qua như bóng ma rồi ngồi xuống, gật đầu chào mọi người xong thì im lặng bắt đầu ăn cơm. Chiêm Cẩm Lí mắc chứng sợ xã hội nặng, không thích nói chuyện, cũng không thích nghe người khác nói, nhưng nhắn tin trên điện thoại thì lại không vấn đề gì.

Chiêm Ngôn chuyển tiếp tin tức cho anh cả, bắt đầu gõ lạch cạch trên điện thoại để chia sẻ vui sướng.

Bằng vào nhiều năm kinh nghiệm ăn dưa, Chiêm Ngôn có trực giác tin tức này không tầm thường, lát nữa phải dùng hệ thống ăn dưa tra thử mới được.

Ăn sáng xong, cả nhà chào tạm biệt nhau ở cửa. Bà Kỷ Nguyệt Minh phải đến công ty, ông Chiêm Vân Khai cũng phải vào đoàn phim, anh cả Chiêm Cẩm Lí đến tiệm bánh kem của mình, chị hai Chiêm Tuế Như đến phòng làm việc nghệ thuật của cô, chỉ còn lại sinh viên đang nghỉ hè Chiêm Ngôn ở nhà.

Chiêm Ngôn ôm tạm biệt từng người.

Mỗi người trong nhà đi về một hướng khác nhau.

Trong gara ngầm vắng người, bà Kỷ Nguyệt Minh xòe bàn tay, năm ngón tay áp lên bức tường xi măng thô ráp. Một vệt sáng xanh quét từ đầu đến chân bà. Cánh cửa lớn lặng lẽ trượt mở trước mặt bà, để lộ hành lang hợp kim bên trong. Sau khi bà Kỷ Nguyệt Minh bước vào, cánh cửa lại kín đáo đóng lại phía sau, biến thành bức tường xi măng không có gì đáng chú ý.

Giọng nói trí tuệ nhân tạo nhẹ nhàng vang lên:

“Thiên Sư, chào mừng ngài trở lại Cục Quản lý Sự vụ Dị thường.”

Sâu trong khu rừng hoang phía tây thành phố, ông Chiêm Vân Khai ẩn đi thân hình. Giây tiếp theo, một con thần điểu Trùng Đồng khoác bộ lông vũ ngũ sắc lấp lánh ánh sáng vỗ cánh bay lên, rải xuống thứ ánh sáng vàng rực mà không ai nhìn thấy được.

Tại tiệm bánh kem, Chiêm Cẩm Lí lờ đi bóng đen đang ngọ nguậy trong góc, tháo mũ và khẩu trang, bắt đầu thay đồng phục thợ làm bánh. Một con tiểu quỷ nhút nhát trong góc rụt rè tiến lại kéo ống quần anh.

Chiêm Cẩm Lí ngồi xổm xuống, thở dài: “Đã bảo ta không còn là Quỷ Vương nữa rồi.”

Trong thang máy dành cho nhân viên ở trung tâm thương mại, Chiêm Tuế Như không biết từ lúc nào đã thay áo khoác đen, đeo găng tay và đội mũ rộng vành. Vành mũ rủ xuống che hơn nửa khuôn mặt cô, phảng phất một sức mạnh thần bí. Cô bấm một dãy nút trên bảng điều khiển thang máy như nhập mật mã. Thang máy đi xuống tầng hầm thứ năm, một tầng không hề tồn tại trên bảng điều khiển.

Cửa thang máy mở ra, một nhân viên đeo mặt nạ đứng ngoài cửa cúi người, đặt tay lên ngực: “Thợ Thủ Công đại nhân, chào mừng ngài đã đến.”

Ở nhà, Chiêm Ngôn thoải mái nằm dài trên sofa, mở hệ thống ăn dưa, gõ vào thanh tìm kiếm: “Hội sở Thiên Thịnh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play