Đào Hạo nói vậy là vì hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng ——
Các buổi biểu diễn âm nhạc thường diễn ra vào buổi tối, mà cảnh tượng họ thấy vào khoảng mười giờ đêm qua lại hoàn toàn khác với hiện tại. Có khi nào đến đúng thời điểm — chẳng hạn mười giờ tối — quay lại nơi này, sẽ tìm được manh mối khác?
Ninh Vũ gật gù: “Nghe cũng có lý đấy, chỉ là... hiện giờ vẫn chưa rõ sau mười giờ tối có thể ra khỏi phòng hay không.”
“Lát nữa đi hỏi thử xem, xác nhận lại quy tắc ở đây, tiện thể hỏi luôn chuyện lên lầu sáu.”
Khi rời khỏi phòng âm nhạc, họ không quên tắt đèn và khôi phục hiện trạng ban đầu. Trà Trà níu tay Ninh Vũ, nhỏ giọng nhắc: “Tỷ tỷ, cái đèn kìa!”
Ninh Vũ sực tỉnh: “Đúng rồi, anh cao to, anh cũng xem thử đi.”
Đèn bàn bị vặn tối xuống, hoa văn trên đó lập tức hiện rõ hơn hẳn. Nhưng tiếc là hoa văn quá rối rắm và loạn xạ, nhìn sơ qua như chẳng theo quy luật nào, cứ như chỉ là hoạ tiết trang trí bình thường.
Đào Hạo nhăn mặt phàn nàn: “Cái này nhìn ra được gì chứ, trừu tượng muốn xỉu luôn á.”
Ninh Vũ cũng chưa thấy gì đặc biệt, nhưng cô đã từng vượt qua vài trò chơi kiểu này rồi, trong lòng cứ cảm thấy đám hoa văn này không thể đơn giản vậy được.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play