Sau khi Ninh Vũ và Đào Hạo rời đi, thật ra Trà Trà vẫn chưa ngủ.

Dù vậy, bé vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, miệng khe khẽ đọc câu thần chú "thôi miên" mà mẹ đã dạy trước khi đi ngủ:

“Một con thỏ con, hai con thỏ con, ba con thỏ con...”

Niệm đến con thỏ thứ hai mươi, phòng tắm bỗng nhiên vang lên một tiếng động cực lớn — giống như có ai đó đang điên cuồng đập cửa, như thể muốn phá cửa lao ra từ bên trong.

Trà Trà co rúm người, ôm chặt lấy thỏ bông, nhắm chặt mắt lại, rút sâu vào trong chăn:

“Không sợ không sợ... Thỏ thỏ không sợ, Trà Trà cũng không sợ...”

“Đã khóa hết các cửa rồi, anh chị nói sẽ không sao đâu...”

Trong màn đêm đen kịt, Trà Trà không biết tiếng đập cửa dừng lại từ lúc nào, nhưng bé nghe thấy... có người đang kêu cứu.

Chăn hơi động đậy, một cái đầu nhỏ lông xù thò ra.

Trà Trà nhìn về phía cánh cửa, khe khẽ hỏi thỏ bông:

“Thỏ thỏ, có chị nào đang gõ cửa kìa, mình có nên mở cho chị vào không?”

Đôi mắt đen nhánh bằng đá obsidian của thỏ bông chỉ lặng lẽ nhìn bé, không chớp.

“Chị Ninh dặn không được mở cửa, nhưng mà hình như chị kia đang gặp chuyện lớn lắm...”

Gương mặt tròn vo của Trà Trà nhăn lại, trông bé vô cùng rối rắm.

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, giọng nữ vang lên đầy đau đớn và khẩn cầu, từng tiếng một như xé vào lòng. Cuối cùng, Trà Trà cũng hạ quyết tâm:

“Mình đi mở cửa cho chị ấy vào!”

Bé bước xuống giường, chân nhỏ chạy lanh lẹ. Khi đi ngang qua phòng tắm, Trà Trà cảnh giác dán sát người vào tường, rồi cuối cùng cũng tới được trước cửa chính.

Từ khe cửa, làn sương mù đỏ như máu lan ra, len lỏi tới tận cổ chân Trà Trà.

Bé chẳng thấy gì lạ, chỉ tò mò cúi đầu nhìn một cái, rồi nhón chân, mở cửa ra.

Ngoài cửa là một... “người” phụ nữ đang cúi đầu, toàn thân phát ra khí lạnh quỷ dị. Có vẻ như cô ta không ngờ lại có người thật sự mở cửa. Đôi mắt đỏ rực lóe lên sau mái tóc dài ướt sũng, rối tung rối mù.

Gọi là "đứng" cũng không đúng, bởi vì hai chân cô ta cách mặt đất, cả người như một tờ giấy bị gió thổi bay lên trần nhà, đầu và cổ bẻ ngoặt dán chặt vào trần, tạo thành một góc 90 độ, còn thân mình thì lơ lửng giữa không trung.

—— Giống hệt một quả bóng bay người.

Hành lang bên ngoài đã chẳng còn chút gì thanh lịch, sang trọng như ban đầu, thay vào đó là một màn sương đen dày đặc, dữ tợn cuộn trào. Vô số khuôn mặt quỷ gớm ghiếc, đau khổ lơ lửng trong sương, tiếng than khóc thê lương vọng lại từng chặp.

Còn cô ta, giống như một quả bóng bay bị mắc trên trần, khẽ đung đưa giữa biển sương mù.

Cô ta buông tay gõ cửa xuống, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cô bé đang đứng dưới chân mình.

Trà Trà — bé mặc chiếc váy vàng nhạt, tóc tai hơi rối, quần áo có phần nhàu nhĩ — lại là đốm sáng duy nhất trong màn đêm nặng nề.

Đôi mắt tròn xoe chớp chớp, bên trong không hề có sợ hãi hay ghét bỏ, mà trái lại... đầy lo lắng.

Bé con rụt rè ngẩng lên nhìn chị ấy, như đang lấy hết can đảm — rồi khẽ đưa tay kéo nhẹ góc váy lấm lem kia, lí nhí hỏi:

“Chị ơi, chị muốn vào à?”

Trà Trà quay đầu nhìn về phía phòng tắm, lại nhìn ra hành lang ngập sương đen, nói nhỏ:

“Ở trong nhà vẫn an toàn hơn ngoài kia...”

Bé vốn tưởng chị ấy bị vướng trên trần, đang lo không biết làm sao kéo chị xuống, ai ngờ... vừa dứt lời, mới khẽ kéo nhẹ một cái, chị đã nhẹ nhàng trôi xuống.

Dù đầu và cổ vẫn còn giữ nguyên tư thế gập quái gở, đôi mắt đỏ ấy vẫn nhìn bé một lúc, sau đó chậm rãi... ngẩng đầu lên.

Trà Trà không thấy cảnh đó, bé đang vươn tay nhỏ kéo lấy ống tay áo dài của chị.

Ánh đèn trong nhà chẳng biết từ lúc nào đã dịu dàng trở lại, so với hành lang u tối ngoài kia, ngưỡng cửa như một ranh giới rõ ràng giữa hai thế giới.

Vừa kéo chị vào trong, Trà Trà đã nhanh tay đóng sầm cửa lại, vui vẻ nói:

“An toàn rồi nha!”

Gần như ngay khi câu nói vừa dứt, phòng tắm lại vang lên tiếng đập ầm ầm, chỉ là lần này... không còn dồn dập như trước, mà mang theo cảm giác giãy giụa tuyệt vọng.

Trà Trà hoảng hốt, lập tức áp sát tường, còn kéo kéo tay áo chị:

“...Chị ơi, cái kia trong phòng tắm đáng sợ lắm, mình tránh xa ra một chút nhé, nó không ra được đâu.”

Lời đầu tiên cô ấy nói sau khi vào phòng, giọng khàn đặc:

“Không sợ.”

Rồi cô buông tay Trà Trà ra, trực tiếp... xuyên qua tường đi vào phòng tắm.

Trà Trà ôm thỏ bông, đôi mắt tròn xoe đầy ngây ngô:

Ủa? Không phải có cửa sao? Sao chị ấy vào được hay vậy? Lợi hại thật!

Chẳng bao lâu, cô ấy lại từ trong phòng tắm bước ra, thấy Trà Trà đang tò mò ló đầu nhìn vào, liền thản nhiên dẹp sang một bên mấy cái bàn ghế chặn cửa, ý bảo Trà Trà vào xem.

Trà Trà lon ton bước vào, chưa đến vài giây sau, từ bên trong đã vang lên tiếng bé reo ngạc nhiên:

“Oa... Chị giỏi ghê luôn đó!”

….

“Lúc đang ngủ ngon, bỗng dưng có một bàn tay vươn ra, túm lấy tôi lôi xuống gầm giường.” Người thanh niên gầy gò toàn thân run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi. “Tôi khó khăn lắm mới trốn thoát được, chạy vào phòng bếp ẩn nấp. Nhưng nó vẫn cứ gõ cửa mãi... suýt chút nữa cửa bị đập vỡ rồi…”

Làn da lộ ra bên ngoài của cậu ta phủ đầy những vết bầm tím đen sì, bên cạnh còn có vết cào xước, đủ thấy chuyện cậu ta trải qua đêm qua kinh khủng đến mức nào.

Người đàn ông trông như tinh anh giới văn phòng thở dài: “Cậu còn sống là may rồi, xem như trong cái rủi có cái may.”

Anh ta quay sang nhìn cô gái xinh đẹp ở một bên, hỏi: “Còn cô thì sao? Tối qua có ổn không?”

Cô gái có vẻ ngoài bạch phú mỹ vẫn chưa hoàn hồn, run giọng nói: “Tình huống của tôi gần giống cậu ấy. May mà tôi có kỹ năng nên trốn kịp vào tủ quần áo. Nhưng tôi vẫn nghe thấy nó lởn vởn bên ngoài, cứ tìm tôi mãi…”

“Không sao là tốt rồi.” Tinh anh nam gật đầu, tiếp lời: “Cô có kỹ năng gì? Hay là chúng ta tranh thủ trao đổi kỹ năng với nhau đi, biết đâu có ích.”

Anh ta mỉm cười giới thiệu: “Kỹ năng của tôi là 【Giam Cầm】 – có thể khiến quỷ quái đứng yên trong ba phút, mỗi ngày dùng được hai lần.”

Chàng trai tóc đỏ lười biếng tiếp lời: “Tôi là 【Phun Lửa】 – phun ra lửa có thể gây sát thương cho quỷ quái, mỗi ngày ba lần.”

Người thanh niên gầy ngập ngừng: “Còn tôi… là 【Trộm Cắp】.”

“Kỹ năng là… có thể trộm vật quan trọng nhất trên người người khác. Hai ngày mới dùng được một lần.”

Lời vừa dứt, sắc mặt những người còn lại đều thay đổi đôi chút.

Dù bạch phú mỹ cố kiềm chế, nhưng sự chán ghét trong ánh mắt vẫn lộ rõ.

Tóc đỏ thì khỏi nói, hoàn toàn tỏ thái độ khinh thường ra mặt.

Hiển nhiên, kỹ năng của mỗi người đều có liên quan đến bản thân họ ngoài đời thực. Với năng lực kiểu đó, thanh niên gầy này ngoài đời làm gì, không cần nói cũng đoán ra được.

Bạch phú mỹ hờ hững quay mặt sang một bên, nói: “Kỹ năng của tôi là 【Ngẩng đầu nhìn trăng sáng】.”

“Chỉ cần niệm câu ‘ngẩng đầu nhìn trăng sáng’, có thể khiến quỷ quái ngẩng đầu nhìn trời trong 30 giây. Nếu đang ở ngoài trời có ánh trăng thì kéo dài được một phút.”

Tinh anh nam khen ngợi: “Kỹ năng này rất hữu dụng.”

Cô nàng liếc nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh ta, không hiểu sao lại đỏ mặt, lúng túng nói: “Thì… đại khái là như vậy thôi. Hình như còn vài người nữa nhỉ? Không biết họ có kỹ năng gì.”

Sáng sớm hôm đó, bọn họ đã tập trung tại phòng tóc đỏ. Lúc này chợt nghe ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào và nói chuyện.

Tinh anh nam nghiêng tai lắng nghe, như đang suy nghĩ gì đó: “Xem ra mấy người kia cũng dậy rồi. Chúng ta có thể đi trao đổi kỹ năng thêm, để tăng khả năng sống sót.”

Những người còn lại không phản đối, cùng nhau rời phòng.

Sau một lúc chờ đợi, trên hành lang, họ nhìn thấy Ninh Vũ và Đào Hạo đang gõ cửa một phòng, sắc mặt họ không giấu nổi sự lo lắng.

Thanh niên tóc đỏ tỏ vẻ đắc chí: “Hai người còn sống à? Chắc không phải cái cô bé kia đã lạnh ngắt rồi chứ?”

Cô gái bạch phú mỹ nhìn về phía họ, mặt có vẻ không mấy vui vẻ.

Nam tinh anh nhìn họ bằng ánh mắt đầy thương hại, rồi lên tiếng: “Cô bé ấy thật đáng thương. Mong là cô bé ấy có thể sớm thoát ra khỏi đây, tìm được bình yên.”

Tóc đỏ lại tiếp lời, giọng đầy ác ý: “Tôi xem thằng ngốc kia hôm nay có thể thoát được không. Ngày mai mà không chết thì cũng có khi hắn là người tiếp theo đấy.”

Lời họ nói không hề nhỏ, Đào Hạo siết chặt nắm tay, mặt đầy lửa giận.

Ninh Vũ cũng lạnh lùng nhìn về phía họ.

Ngay lúc đó, cửa phòng của Trà Trà bất ngờ mở ra.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.

Trà Trà chạy ra ngoài, mái tóc lộn xộn, chẳng rõ chuyện gì xảy ra, một bên bím tóc bị rối tung, còn bên kia thì để xõa xuống rối bời. Dù vậy, khuôn mặt cô bé vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Con vịt vàng nhỏ vẫn vững vàng trên đầu Trà Trà, cứ theo đầu cô bé mà ngóc ngách qua lại, trông thật ngây thơ, đáng yêu.

Trà Trà cất giọng trong trẻo: “Ninh tỷ tỷ, Đào ca ca, buổi sáng tốt lành!”

Ninh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống và hỏi: “Trà Trà, em không sao chứ? Tối qua có chuyện gì xảy ra không?”

Trà Trà gật đầu rồi nói: “Tối qua có một tỷ tỷ ——”

Ninh Vũ ngăn lại những ánh mắt tò mò từ phía sau, nói: “Đi thôi, vào phòng rồi nói.”

Nam tinh anh bước tới một bước, cười nói: “Mọi người có muốn trao đổi một chút không? Chúng ta cũng nên thử phó bản, biết đâu lại giúp ích cho nhau.”

Ninh Vũ nhàn nhạt đáp: “Để sau đi.”

Nam tinh anh gật đầu, hiểu ý: “Vậy lát nữa gặp nhau ở nhà ăn.”

Vào phòng rồi, Ninh Vũ hỏi: “Trà Trà, tối qua... em có mở cửa không?”

Đào Hạo quay lại nhìn Trà Trà, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đào Hạo có lẽ là người ngủ ngon nhất tối qua. Anh đã khóa cửa phòng quần áo cẩn thận, rồi trốn vào trong đó.

Anh tưởng mình sẽ cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng chỉ trong vài phút đã ngủ thiếp đi, và sáng hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện cửa phòng quần áo bị ấn vào, suýt chút nữa là bị nứt.

Anh chỉ mới nghe Ninh Vũ kể lại tình huống tối qua, mới hiểu được mức độ kinh hoàng của nó.

Vậy mà Trà Trà lại mở cửa???

Trà Trà có chút xấu hổ, gật đầu và giọng nhỏ nhẹ: “Xin lỗi Ninh tỷ tỷ, em đã hứa với chị là sẽ không mở cửa, nhưng tối qua chị gái ấy gặp vấn đề, em đã cho chị ấy vào cùng em tránh một chút.”

Ninh Vũ nhìn Trà Trà, không có dấu hiệu bị thương gì, ngoài mái tóc và quần áo có chút lộn xộn, thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi tiếp: “Cô ấy vào rồi có làm gì không?”

Trà Trà lập tức gật đầu, kéo tay Ninh Vũ một cách hào hứng: “Ninh tỷ tỷ, các anh chị xem này!”

Ninh Vũ và Đào Hạo nhìn nhau, không hiểu nhưng vẫn quyết định đi theo cô bé vào phòng tắm.

Sau đó... họ nhìn thấy một đám khói đen quen thuộc.

"Ôi trời!" Đào Hạo kêu lên, lùi lại vài bước, “Không phải chỉ ban đêm mới ra sao? Sao giờ lại thấy ban ngày thế này?”

Ninh Vũ mặt mày tái nhợt, tay trái khẽ động, chuẩn bị sẵn sàng hành động.

Trà Trà vui vẻ chạy đến, chỉ vào đám khói đen: “Nó rất ngoan đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play