Trà Trà ngây ngô nhận ra một điều — mình không giống những bạn nhỏ khác.

Cũng bởi vì sự khác biệt này, từ khi có ký ức, mẹ đã dắt Trà Trà đi rất nhiều nơi, nếm đủ thứ đồ ăn kỳ quái, uống đủ loại nước khó uống.

Nhưng hình như đều không có tác dụng gì... Trà Trà vẫn luôn thấy được những “người” đó.

Thật ra Trà Trà cũng không cảm thấy có gì to tát lắm, vì những “người” đó thỉnh thoảng còn chơi với bé khi mẹ không có ở nhà. Giống như thỏ bông, họ cũng là bạn tốt của Trà Trà.

Nhưng mẹ lại rất buồn... Trà Trà không ít lần nhìn thấy mẹ lén lau nước mắt.

Vì không muốn mẹ buồn nữa, Trà Trà đã hứa với mẹ sẽ không chơi với họ nữa, cũng không được kể cho bất kỳ ai nghe chuyện bé có thể thấy những thứ kỳ quái kia.

Sau khi mẹ rời đi, Trà Trà vẫn luôn ngoan ngoãn giữ lời hứa, không nói với ai hết.

Nhưng thật ra, Trà Trà vẫn có thể cảm nhận được.

Có những “người” cười với bé, bé cũng sẵn lòng chơi cùng họ. Nhưng cũng có lúc... như hôm nay, gặp những cô gì đó, Trà Trà chỉ muốn chạy trốn, không dám lại gần.

Còn bây giờ, chú tài xế trước mặt... giống như loại đầu tiên.

Tuy chú không cười, nhưng Trà Trà có cảm giác chú là người tốt. Chỉ là, giờ bé vẫn hơi hơi sợ một chút…

Vì vậy, Trà Trà cố gắng giơ đôi tay bé xíu lên, nhìn chú tài xế chỉ còn một mắt bằng ánh mắt đầy mong chờ, rồi lí nhí nói:

“Chú ơi, rớt mắt chắc là đau lắm nhỉ?”

Trước đó bé từng gặp một chị gái, cả hai con mắt của chị đều không ngoan, cứ hay rớt ra ngoài, Trà Trà đã giúp chị tìm lại rất nhiều lần.

Chiếc xe buýt từ từ dừng lại, phát ra một tiếng “phù” nhẹ như trút được gánh nặng.

Chú tài xế buông vô lăng, chậm rãi nhận lấy con mắt từ tay Trà Trà, lắp trở lại hốc mắt.

Hai bàn tay nhỏ của Trà Trà giữ lâu đến tê rần, nhưng bé lại nở nụ cười ngọt lịm. Bé ôm chặt thỏ bông, cố gắng tự mình đứng dậy khỏi mặt đất. Gương mặt trắng nõn giờ đã lấm lem vết bẩn chẳng biết từ đâu ra.

Đôi mắt Trà Trà lấp lánh, bé lớn tiếng nói với chú tài xế:

“Không cần cảm ơn đâu ạ! Đây là việc cháu nên làm!”

Cô giáo Lưu bảo, khi vào tiểu học rồi sẽ được đeo khăn quàng đỏ, mà Trà Trà thì năm tuổi rồi, sắp đến lúc trở thành đội viên khăn quàng đỏ vinh dự!

Bé muốn luyện tập trước, làm nhiều việc tốt, tuyệt đối không để lại tên tuổi gì hết!

“…”

Chú tài xế với đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào khăn quàng vàng nhạt của bé. Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn, thô ráp:

“…Sao cháu vào được đây?”

Khi hắn nói, những vết sẹo trên mặt như sống dậy, bò loạn xạ trên da, vừa quái dị vừa kinh dị.

Nhưng Trà Trà chỉ tò mò liếc một cái, rồi cúi đầu đếm mấy ngón tay ngắn ngủn, vẻ mặt chán nản nói:

“Trà Trà cũng không biết nữa…”

Bé cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, chỉ có thể ấp úng diễn đạt đại khái:

“…Bị một chú rượt theo, rồi bị ngã đau lắm, sau đó... tự nhiên tới đây luôn.”

Chú tài xế im lặng một lát, bỗng nhiên đưa tay xoa đầu Trà Trà.

Trà Trà chớp đôi mắt to, không hề né tránh.

Bé con đầu nhỏ, tóc xù rối, hai bím tóc bé xíu đong đưa qua lại, trông ngộ nghĩnh vô cùng, nhưng không hề ảnh hưởng đến gương mặt xinh xắn như búp bê. Đôi mắt to tròn chớp chớp, đầy vẻ tò mò, chẳng có chút sợ hãi hay ghét bỏ như người lớn kia vẫn thường thấy.

Tài xế thoáng khựng lại trong giây lát, rồi thu tay về, lặng lẽ tiêu trừ luồng hắc khí vừa lấy từ trên đầu Trà Trà ra.

Trà Trà không hề hay biết, lí nhí hỏi:

“Thúc thúc, đây là chỗ nào vậy ạ? Con muốn quay lại viện phúc lợi cơ…”

Nói đến đây, bé khẽ run lên một chút, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường:

“Tuy có dì dữ lắm, nhưng cô Lưu sẽ bảo vệ con! Nếu không tìm thấy con, cô Lưu nhất định sẽ lo lắm…”

“Cháu…” Tài xế định nói điều gì đó, nhưng bị tiếng ồn phía trước cắt ngang.

Hắn nhìn qua kính chắn gió về đám người phía trước, mặt hiện vẻ mất kiên nhẫn, nhưng giọng nói lại gấp gáp hơn:

“Tiểu nha đầu, nghe cho kỹ. Đây là một trò chơi. Nếu cháu đến được đây, chứng tỏ trong lòng cháu có một điều rất, rất khao khát.”

Trà Trà ngẩn ngơ:

“Khao khát… Con muốn mẹ quay về!”

“Con muốn tìm mẹ… Mẹ nói sẽ quay lại đón Trà Trà, nhưng mãi vẫn chưa tới.” Trà Trà mắt hoe đỏ, sắp khóc mà cố nín, giọng mếu máo:

“Thúc thúc, ý thúc là… chỉ cần con chơi hết trò chơi này, là có thể tìm được mẹ sao?”

Tài xế nói:

“Chỉ cần vượt qua đủ số lượng trò chơi, Chủ Thần sẽ cho cháu một điều ước. Nhớ kỹ, hãy bảo vệ mình. Sắp tới sẽ có một ‘hệ thống’, nghe lời nó, nó bảo gì thì làm cái đó.”

Trà Trà gật đầu lí nhí:

“Hệ thống…”

“Không sao đâu, đừng sợ.” Tài xế trấn an bé con bằng giọng nói cứng nhắc, nhưng trong đôi mắt đen lại ánh lên một tia bi thương.

— Một đứa bé mong manh mà tinh xảo như vậy, suốt bao năm qua, hắn mới lần đầu nhìn thấy ở nơi này. Nhưng… đến cả người trưởng thành còn không thể sống sót nổi, thì liệu bé con có thể vượt qua được không?

Trà Trà mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của thúc thúc sa sút, nghĩ ngợi một lát, bèn nhón chân kéo nhẹ ống tay áo hắn:

“Thúc thúc sao vậy ạ? Trà Trà kể chuyện cười cho thúc nghe nha, buồn cười lắm đó.”

Hồi trước mỗi khi bé không vui, mẹ đều kể chuyện cười để bé bật cười. Dần dần, Trà Trà cũng học được rất nhiều.

Tài xế cúi đầu xoa xoa mái tóc nhỏ mềm của bé, nói:

“Lần sau gặp lại rồi hãy kể, giờ không còn thời gian nữa.”

Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc kẹp tóc hình vịt vàng nhỏ xíu — chiếc kẹp đen bình thường được đính thêm một con vịt vàng đáng yêu, khẽ đung đưa theo từng cử động tay.

Đôi mắt Trà Trà lập tức sáng rỡ:

“Đáng yêu quá!”

“Thúc cài lên cho cháu.” Tài xế nhẹ nhàng kẹp chiếc kẹp vịt lên tóc Trà Trà.

“Nhớ đeo kỹ vào, nó sẽ bảo vệ cháu.”

Trà Trà sờ sờ lên đầu, lông vịt mềm mềm, mỗi lần nghiêng đầu là nó lại lắc lư qua lại, thật dễ thương. Bé thích lắm, nghiêm túc nói:

“Cảm ơn thúc thúc! Lần sau gặp lại, con kể cho thúc ba chuyện cười luôn!”

Tài xế bật cười, nói:

“Được rồi, mau quay về ngồi vào chỗ.”

Vừa dứt lời, từ phía trước đã vang lên những tiếng ồn ào lẫn lộn:

“… Đây là trò chơi á? Tôi không tin! Tôi muốn về nhà, các người bắt cóc tôi đúng không? Chỉ cần thả tôi đi, ba tôi cho bao nhiêu tiền cũng được!” – một giọng nữ bén nhọn, nhưng rõ ràng đang run rẩy.

“Lão tử là đại ca giang hồ đấy nhé! Mấy người nói mấy lời tào lao như vậy tôi không tin ——”

“Tôi nói cho mấy người biết, đừng hòng giữ tôi lại, không thì đừng trách tôi đánh các người!” – một giọng nam tục tĩu, đầy uy hiếp.

“Làm gì hung hăng thế? Đánh tôi thử xem nào!” – một giọng nam khác đầy cáu kỉnh.

Người lên tiếng là một gã đàn ông tóc đỏ rực, trông hung hăng vô cùng. Hắn túm lấy cổ áo tên vừa nạt nộ kia, nhấc bổng lên dễ như bỡn:

“Muốn đánh hả? Có tin tao quăng mày bay không?”

“Bình tĩnh nào, đừng nóng.” – Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra khuyên can.

“Còn chưa vào trò chơi mà, đừng gây nội chiến.”

Gã tóc đỏ liếc qua người kia, buông tay, nhướng mày:

“Dân chơi lão luyện à?”

Người đàn ông cười mỉm:

“Chỉ từng chơi vài lần thôi, huynh đệ chắc cũng từng rồi chứ?”

Gã tóc đỏ “à” một tiếng, còn chưa nói gì, đã giơ tay đấm thẳng một cú vào mặt hắn, quát lớn:

“Mày sủa cái gì? Tao đấm mày đấy!”

Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.

Gã bị đánh hiển nhiên không phải đối thủ, bị đấm cho sưng mặt, máu chảy nhưng lại không hề cầu xin một tiếng.

Cô gái "bạch phú mỹ" lúc trước cho là mình bị bắt cóc run rẩy bước đến gần một cô gái mặc áo xám bên cạnh, hỏi nhỏ:

“Chào cô… tôi chỉ muốn hỏi một chút, cái gọi là trò chơi này… rốt cuộc là chuyện gì?”

Cô gái áo xám trông rất bình thường, gương mặt lạnh nhạt, chỉ liếc nhìn một cái rồi lắc đầu, quay người bỏ đi.

Bạch phú mỹ chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy, cố nén lửa giận, bước tới chỗ người cuối cùng trong nhóm.

Đó là một gã nhỏ con, gầy gò, mặt mũi lấm lét đầy hoảng sợ. Hắn vừa há miệng định nói, thì một giọng nữ vô hồn bỗng vang lên giữa không trung — và ngay trước mắt, một người phụ nữ xuất hiện lơ lửng trên không.

“Hoan nghênh đến với thế giới trò chơi vô hạn. Ta là hệ thống phụ trách trò chơi này, mã số 1076.”

Giọng nói lạnh như sương. Khuôn mặt người phụ nữ kia bị bao phủ bởi một lớp sương trắng mờ mịt, hoàn toàn không thấy rõ ngũ quan. Nhưng mỗi khi gió thổi qua, mơ hồ có thể thấy bên dưới lớp sương là những mảng thịt máu nham nhở.

Bạch phú mỹ và gã nhỏ gầy lập tức run cầm cập, nép vào nhau run lẩy bẩy.

1076 bật cười, giọng nói có chút hứng thú: “Ồ, lần này có người mới à… Hy vọng các người thể hiện cho tốt đấy.”

Y liếc nhìn người thanh niên đang nằm sõng soài trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, bất tỉnh nhân sự, nhíu mày không vui: “Sao lại đánh người thành ra thế này? Ai làm đấy?”

Tên đầu đỏ vốn khí thế hừng hực giờ đã xẹp lép, cười gượng nói: “Chuyện là… là hắn khiêu khích tôi trước…”

Sắc mặt sương trắng của 1076 ửng đỏ, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào đầu đỏ: “Khi chưa vào game, nghiêm cấm người chơi đánh nhau. Cậu vi phạm quy định rồi đấy.”

Mồ hôi trên trán đầu đỏ túa ra, há miệng nhưng không nói được lời nào.

“Xem như hôm nay tâm trạng tôi tốt, tha cho cậu một lần.” 1076 cười khẩy, “Trò chơi lần này đặc biệt, phải đi bằng xe buýt vong linh. Lên xe trước đi, chuẩn bị vào trận.”

Dứt lời, y vung tay một cái, người thanh niên nằm dưới đất – chính là ‘hoa cánh tay’ (gã xăm trổ) – tức khắc lành lặn như chưa từng bị thương, mở mắt tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng ngơ ngác.

Vừa thấy cảnh đó, đám người còn lại lập tức im thin thít, không ai dám hé miệng, không khí như đóng băng.

Nhưng rồi, 1076 xoay người tại chỗ vài vòng, bỗng nhiên nổi cáu: “Xe đâu?! Xe của tôi đâu rồi?!”

“Cả buổi trời rồi! Lão già kia có biết đúng giờ là gì không?!”

Cuối cùng y cũng xác định được phương hướng, vừa làu bàu vừa bay về phía trước: “Tên đó đỗ xe xa như vậy, có bệnh à? Các người còn đứng đó làm gì, mau theo tôi!”

Không ai dám lên tiếng, từng người từng người cắm đầu chạy theo phía sau y.

Rất nhanh sau đó, họ thấy một chiếc xe buýt cũ nát đang đậu bên đường.

1076 bay lên cao, không kiên nhẫn đập vào cửa kính xe: “Mở cửa ——”

Không rõ đã thấy gì bên trong, nhưng sắc sương trắng trên mặt y bắt đầu cuộn trào dữ dội, cuối cùng lộ ra đôi mắt đỏ rực:

“…… Cái gì đây? Con nít từ đâu chui ra thế?!”

“Cho trẻ con lên xe? Chủ Thần bị điên rồi chắc?!”

Đám người chơi không nhìn thấy cảnh bên trong, cũng chẳng hiểu 1076 đang nói gì. Chỉ nghe tiếng kẽo kẹt vang lên khi cánh cửa xe chậm rãi mở ra, họ lục tục bước lên…

Vừa đặt chân lên bậc thang, lập tức đối mặt với một ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Cặp mắt đó vừa độc ác vừa lạnh buốt, nhìn người khác như đang nhìn xác chết, huống chi gương mặt đi kèm – chẳng khác gì đại Boss trong phim kinh dị!

Cô nàng tóc vàng trắng trợn hét lên một tiếng, vội vàng lùi lại phía sau, giẫm ngay lên chân của cô gái áo xám.

Cô gái áo xám hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

“Thế nào? Nhìn tôi dọa người lắm sao?” Người tài xế với gương mặt đầy sẹo khẽ nhếch môi, từng vết sẹo như quẩy lên, giọng cười âm hiểm rợn người. “Sợ thì cút xuống, tự đi mà chơi ——”

Một giọng trẻ con non nớt bất ngờ vang lên:

“Chú ơi, mấy anh chị này cũng tới chơi trò chơi sao?”

Mọi người sững lại, nhìn theo tiếng nói.

Trên một chiếc ghế gần cuối xe, có một bé gái chừng bốn, năm tuổi đang bị cài chặt bởi dây an toàn. Mắt to tròn lấp lánh tò mò, trong lòng ôm một con thỏ bông, trên đầu còn cài một chiếc kẹp hình vịt vàng nhỏ xíu, lắc qua lắc lại theo chuyển động đầu.

Manh đến mức khiến người ta tức giận!

Bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, bé gái có chút xấu hổ, rụt cổ lại, lí nhí nói: “Chào các anh chị ạ…”

Chàng trai ‘hoa cánh tay’ đứng trước mặt khẽ ngẩn người, theo phản xạ nói: “Chào bé…”

Ngay sau đó, anh ta lập tức cảm nhận được một ánh mắt lạnh buốt như lưỡi dao quét tới – tài xế gằn giọng: “Cậu định làm gì?”

Hoa cánh tay cứng người không dám lên tiếng, nhưng vẫn lén liếc nhìn bé gái mấy lần.

Trà Trà định nhảy xuống khỏi ghế, nhưng bị dây an toàn giữ chặt, không nhúc nhích được. Khuôn mặt bánh bao nhỏ phồng phồng, bé lên tiếng:

“Chú ơi! Con muốn xuống!”

Đừng nói gã xăm trổ hồn bay phách lạc, mấy người còn lại cũng kinh hãi. Ai cũng sợ bé con này lỡ chọc trúng thần kinh tài xế điên khùng kia, để rồi máu me tung tóe ngay tại chỗ.

Nhưng kết quả lại là ——

Vẻ mặt dữ tợn của tài xế bỗng chốc cứng lại, rồi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo mó:

“Phải thắt dây an toàn mới an toàn tính mạng. Trà Trà ngoan nào, đừng nhúc nhích nữa.”

Mọi người: “……?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play