Chẳng biết từ lúc nào, bầu không khí trong cung bắt đầu trở nên ngột ngạt, đầy sự đè nén.
“Quả thật có cảm giác như bão lớn sắp đổ bộ.” Tĩnh Thư khẽ kéo áo choàng mỏng trên vai, thần sắc nhuốm vẻ bệnh tật: "Dạo gần đây, ngay cả những thái giám mang thuốc nhuộm đến lãnh cung cũng thận trọng, không dám mở lời nhiều. Đến chốn lạnh lẽo nhất này cũng trở nên xao động, không biết cung của tỷ tỷ có ổn không?”
“Cung của ta xưa nay vẫn vắng vẻ, ít người ra vào.” Vọng Ngưng Thanh tra kiếm vào vỏ, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, khẽ nói: "... Nhưng ngươi nói đúng.”
Điều này vốn chẳng có gì lạ, vì Ngũ hoàng tử ngày càng trưởng thành, không chỉ thông văn thạo võ, mà còn trở nên cực kỳ nổi bật trong số các hoàng tử. Yến Hoàng vốn yêu quý Hiền phi sẵn, cũng rất hài lòng với xuất thân thanh cao của nàng ta. Năm xưa người từng chịu sự đe dọa từ quyền lực ngoại thích nên không muốn con mình phải chịu cảnh tương tự. Giờ đây, khi Ngũ hoàng tử dần lớn, Yến Hoàng đã cân nhắc đến khả năng lập thái tử. Ngũ hoàng tử được phép lên triều tham gia chính sự, đối với Thục phi mà nói, cục diện trước mắt đang cực kỳ khó khăn.
Nghĩ đến “Thất hoàng tử,” Vọng Ngưng Thanh khẽ rũ mắt.
Kỳ thực, Thục phi không cần phải vội vã đến vậy. Trong mắt Vọng Ngưng Thanh: "Thất hoàng tử” quả thực tài giỏi, đủ để tranh đoạt ngôi báu. Nhưng tiếc thay, không hiểu nguyên do nào lại khiến vận mệnh của hắn trật khỏi quỹ đạo, cũng có thể là vì mẫu thân hắn trở thành gánh nặng, đẩy hắn – một người con mang dòng máu chính thống của Yến quốc – mang trên vai danh tiếng mờ ám “danh không chính ngôn không thuận.”
“... Nếu có thể, ta muốn sinh cho tỷ tỷ một đứa con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT