Dù đã vất vả bôn ba suốt đêm, nhưng sáng hôm sau trời còn chưa tỏ thì Vọng Ngưng Thanh đã thức dậy chuẩn bị cho bài học hằng ngày.
Nhưng khác với thường lệ, hôm nay Vọng Ngưng Thanh lại nhặt được một "chú cún nhỏ" ướt sũng ở bên ngoài cửa.
Cậu thiếu niên giờ đã lộ nét trưởng thành kia vẫn còn mặc bộ y phục hoa lệ từ yến tiệc đêm qua, đang cuộn mình dưới đất, không ngừng run rẩy. Dường như vừa trải qua điều gì kinh khủng lắm nên dù đã ngất đi, cậu vẫn không thể bình tâm lại, tay co giật từng hồi, ngay cả khi Vọng Ngưng Thanh chạm nhẹ vào tay cậu, cậu cũng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ như đang bật khóc.
"Sốt rồi, tội thật đấy," Linh Miêu đang cuộn tròn trên gối, kiểm tra trán thiếu niên, vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Sao bị bệnh mà không ở lại cung điện của mình nghỉ ngơi đi chứ?"
"Chỉ e không phải là chỉ bị sốt đơn thuần thôi đâu." Vọng Ngưng Thanh vắt khô khăn rồi đặt lên trán cậu, không nói thêm gì mà bắt đầu cởi bỏ y phục của cậu thiếu niên.
"Chờ, chờ đã! Tôn thượng, người đang định làm gì thế!" Linh Miêu che mắt hét lên: "Dù là đồ đệ của mình thì người cũng phải giữ khoảng cách chứ, cởi quần áo là không thể được!"
Vọng Ngưng Thanh phớt lờ lời Linh Miêu, cởi chiếc áo khoác ngoài của thiếu niên rồi khẽ đỡ cậu ngồi dậy, vén tay áo của cậu lên. Dù Vọng Ngưng Thanh đã cố gắng nhẹ tay hết mức, nhưng cậu thiếu niên vẫn không ngừng run rẩy trong cơn mê man, tựa hồ mỗi lần nàng chạm vào đều là một lần đau đớn tột cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT