Khi Vọng Ngưng Thanh nhận được tin Không Dật ra chiến trường, ngòi bút trong tay nàng khẽ khựng lại.
Chỉ một thoáng dừng lại ấy, giọt mực đọng trên đầu bút đã nhỏ xuống giấy, loang ra một vết ố nhòe. Vọng Ngưng Thanh nhìn vết nhòe đó hồi lâu, không nói một lời.
“Biết rồi.” Giọng nói của nàng vẫn lạnh lùng như thường, đuổi Thẩm Khinh vừa bẩm báo ra ngoài, rồi lại tiếp tục phê duyệt án tông.
“Phê án tông, phê án tông, đã hơn hai mươi năm rồi, tôn thượng ngài vẫn cứ phê án tông.” Linh Miêu chán đến mức chỉ còn biết lẩm bẩm oán thán. “Ngài cần cù siêng năng chẳng khác nào hoàng đế của nhân gian, à không, ngay cả hoàng đế nhân gian cũng chẳng làm việc khổ nhọc đến mức này.”
Trong mắt Linh Miêu, Vọng Ngưng Thanh quả thật đã hết lòng hết dạ với Thiên Khu Phái, không còn gì để nói. Năm xưa, bao nhiêu tài nguyên mà Tê Vân Chân Nhân đổ lên người nàng, giờ đây nàng đã hoàn trả lại gấp trăm ngàn lần.
Cho dù phải tính thêm vào việc mượn nhờ tiên khí mà nàng mới có thể vá lại thần hồn thì nàng vẫn luôn cần mẫn đóng vai cái chốt an toàn chịu áp lực cao cho toàn bộ tông môn suốt chừng ấy năm, như thế cũng đủ để bù qua đắp lại rồi.
Một trong những lý do khiến Vọng Ngưng Thanh bận rộn đến vậy là để giải quyết tốt hậu quả sau khi rời đi cho chính mình, phải từng bước một chuyển giao quyền lực, để khi nàng rời đi, Thiên Khu Phái không đến mức tan đàn xẻ nghé hay trở lại cảnh thống trị hỗn loạn như trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play