Đêm đầu hạ khí trời vẫn còn se lạnh, Tạ Thừa Nghĩa rời Vinh Phù Viện đi tới bên cạnh bờ hồ, những chiếc đèn treo dọc theo hành lang phản chiếu lên mặt hồ trông giống như những đóa sen hồng nổi trên mặt nước.
Đám ve sầu vội vã kêu vang, âm thanh không biết từ đâu vọng đến hay từ khắp bốn phương tám hướng ùa về như xuyên thấu tâm can.
Tạ Thừa Nghĩa đang ngắm nhìn mặt nước thì đằng sau bỗng vang lên giọng nói dịu dàng: “Ca ca sao lại ở đây?”
Tạ Thừa Nghĩa nghe thấy giọng nói đó bỗng cảm thấy tiếng ve kêu càng làm mình thêm buồn bực khó tả.
Hắn ta quay lại, quả nhiên thấy Tạ Uyển Ninh đứng cách đó không xa.
Dáng vẻ nàng ta lúc này càng khiến người ta xót xa hơn, khuôn mặt trong sáng thuần khiết, tóc không cài trâm, cả người chỉ khoác trong chiếc áo choàng mỏng manh nhưng đôi tay trắng nõn lại cầm hộp thức ăn ba tầng bằng gỗ mun nặng trĩu. Nàng ta mỉm cười, nói: “Ca ca, muội làm vài món nhắm cho ca ca nhưng khi đến Phong Tuyên Đường thì lại không thấy ca ca. Muội nghĩ chắc ca ca đến thăm mẫu thân nên mới đi tìm, không ngờ ca ca lại ở đây ngắm hồ.”
Mỗi khi Tạ Uyển Ninh ân cần lấy lòng thì Tạ Thừa Nghĩa luôn thấy cảm động. Sau khi biết nàng ta không phải là muội muội ruột thịt, hắn ta không những không bài xích mà lại càng đối xử tốt với nàng ta hơn. Hắn chỉ nghĩ không thể để Uyển Ninh cảm thấy mình không phải là con ruột nên bị đối xử lạnh nhạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT