Trong lúc Tạ Chiêu Ninh đang suy nghĩ thì chợt bị hai biểu tỷ từ từ trong sương phòng xông ra ôm chặt lấy, các nàng vừa khóc vừa cười nói: “Chiêu Chiêu, chúng ta sống rồi, chúng ta thật sự sống rồi!”
Khương Nguyên lau đi vết bẩn đen trên mặt nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Chiêu Chiêu, muội thật sự đã cứu chúng ta, muội thật tốt!”
Lúc này, Tạ Chiêu Ninh mới hoàn hồn lại. Nhìn khuôn mặt trẻ trung của các nàng, trên mặt còn vương chút bẩn đen, nghĩ đến tình hình vừa rồi như ngàn cân treo sợi tóc, nàng suýt chút nữa đã nghĩ mình không thể sống sót rời khỏi đây. Chỉ đến lúc này tinh thần mới hoàn toàn thả lỏng, cũng ôm lại hai biểu tỷ, nước mắt không ngờ cũng tuôn rơi.
Lúc này, mưa cũng đã tạnh, trời trong xanh, những tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu xuống mái hiên. Nàng nhìn thấy ánh bình minh vừa ló dạng trải dài trên mái nhà và những vũng nước trên mặt đất, một màu vàng óng ánh. Nàng cảm thấy vô cùng xúc động, mình thật sự đã cứu được hai biểu tỷ của mình! Các nàng đều còn sống để nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ này!
Hai vị biểu ca đi theo sau các biểu tỷ, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Khương Hoán Minh nghĩ dù sao mình cũng là người gây ra tai họa. Hắn ta tự trách mình vì đã tùy tiện cưu mang người khác, suýt chút nữa khiến các đệ muội gặp chuyện. Khương Hoán Tân nghĩ vừa rồi mình còn nghi ngờ Tạ Chiêu Ninh, bây giờ lại được người ta cứu, làm sao có thể không biết xấu hổ mà lên tiếng trách móc. Vì vậy hai vị biểu ca cũng đi theo các biểu tỷ để nói lời cảm tạ nàng.
Đám người hầu cũng ùa ra, mọi người bàn tán xôn xao về chuyện này. Một số người đi dọn dẹp đình viện cháy đen, có người dũng cảm lấy chiếu trong nhà phủ lên những thi thể cháy đen, chuẩn bị đi báo quan.
Nhưng Khương Hoán Minh cũng nhìn quanh và hỏi thêm một câu: “Sao không thấy hộ viện ở hậu viện đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT