Khương thị mỉm cười rạng rỡ, từ viện của Tạ Chiêu Ninh quay về.
Bà ấy thầm tính toán việc bồi dưỡng Chiêu Chiêu, sắp xếp những lớp học gì để dạy dỗ Chiêu Chiêu thật hiệu quả.
Bà ấy nhớ Chiêu Chiêu đã lãng phí hơn mười năm, cần phải lên kế hoạch dạy dỗ thật hiệu quả. Nhưng Chiêu Chiêu chơi kích cúc rất giỏi, đâu thể nói là con bé không biết gì.
Mưa đã tạnh, trời cũng đã tối dần. Các bà tử cầm những chiếc sào tre dài, hạ những chiếc đèn lồng từ dưới mái hiên xuống, thắp sáng từng cái một. Khương thị bước vào phòng, thấy Xuân Cảnh tiến tới định giúp bà ấy tháo trang sức thì nụ cười trên mặt tắt ngấm.
Xuân Cảnh chải tóc cho Khương thị, bàn tay Xuân Cảnh hơi run, vô tình làm Khương thị bị đau. Khương thị híp mắt, hỏi: "Chuyện xảy ra hôm nay ngươi giải thích thế nào?"
Hôm nay ở chuồng ngựa, Xuân Cảnh vẫn luôn đi theo Khương thị nên biết mọi chuyện diễn biến thế nào. Xuân Cảnh sợ đến run rẩy, lập tức quỳ xuống xin tha, nói: "Phu nhân, hôm đó… hôm đó nô tỳ nhìn nhầm, nô tỳ không biết gì cả, cũng không cố ý vu oan cho đại nương tử! Xin phu nhân tha cho nô tỳ!"
Khương thị không nghe nàng ta giải thích mà chỉ bình tĩnh gọi: "Người đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT