Giờ Thìn, sương mù vừa tan hết, công nhân Mặc phường tốp ba tốp năm đi vào lán bắt đầu làm việc.
Ngô Minh Quyền là một hán tử khoảng bốn mươi tuổi, lúc này đang đứng trên một tảng đá xanh lớn ngoài lán hút nốt hơi thuốc cuối cùng, sợ lát vào lán làm việc lên cơn nghiện thì sẽ không được hút nữa.
“Quyền thúc, Quyền thúc.” Lúc này, Nhị Cẩu Tử ngậm một miếng bánh ngô đen chạy đến bên cạnh Ngô Minh Quyền.
“Làm gì thế? Tiểu tử thối này, chẳng lẽ lại muốn xin nghỉ nữa hả? Một tháng ngươi xin nghỉ bao nhiêu lần rồi hả, cứ lười biếng như thế ta không khách sáo với ngươi nữa đâu.” Ngô Minh Quyền trừng mắt.
Ông ta là họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ của lão phu nhân. Từ nhỏ đã ở Mặc phường theo sư phó đốt khói học nghề, bây giờ đã lên làm trưởng lán dầu khói. Dùng cách nói của đời sau thì tương đương với quản đốc phân xưởng, dưới tay quản lý mấy chục người, ít nhiều cũng coi là một đốc công.
Vì vậy, ông ta ghét nhất cái kiểu lười biếng của Nhị Cẩu Tử.
“Đâu có đâu! Con là người không biết điều như vậy sao?” Nhị Cẩu Tử bĩu môi, sau đó lại thần bí nói: “Quyền thúc, con nghe được một tin, Mã sư phó quản lý đốt khói chẳng phải đã đi rồi sao? Nghe nói Trinh cô nương sẽ trực tiếp quản chúng ta đấy. Ái chà, sau này chúng ta phải xin cơm bà cô này ăn rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT