Buổi tối, cả nhà chìm trong bầu không khí u sầu thảm đạm.
Trong nhà, khói đèn dầu liên tục xộc vào mắt, cay xè.
Dưới ánh đèn dầu, Trinh Nương thu dọn di vật của lão cha, Triệu thị ngồi một bên khóc thút thít, mắng mỏ vài câu, rõ ràng tâm trạng vẫn còn đắm chìm trong đau buồn.
Trịnh thị một bên khuyên giải:
“Đệ muội à, người chết không thể sống lại, chúng ta phải nghĩ thoáng ra, sau này, cả nhà già trẻ này còn phải trông cậy vào muội để sống qua ngày đấy. Nếu muội đau buồn làm tổn hại đến thân thể, thì sau này cả nhà này biết sống sao?” Trịnh thị vỗ lưng Triệu thị an ủi.
“Tẩu tử, tôi hiểu chứ, nhưng trái tim tôi nó cứ không nghe lời tôi.” Triệu thị lau vội giọt nước mắt. Sau đó, hai mắt nhìn ngọn đèn dầu leo lét, dường như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
“Nói ra thì cha Trinh Nương thật sự đáng hận. Ngoài việc không có ham sắc, thì rượu chè cờ bạc, thứ gì ông ấy cũng dính vào. Nói một câu xấu bụng, trước đây lúc căm hờn ông ấy, tôi thật sự ước gì mấy người đến đòi nợ đánh chết ông ấy cho xong. Nhưng từ năm ngoái đến nay, ông ấy bị cha đuổi ra ngoài, trong nhà không có người như ông ấy nữa, tôi lại có chút nhớ nhung. Lúc ông ấy thỉnh thoảng gửi chút tiền về phụ giúp gia đình……” Nói đến đây, Triệu thị khẽ cười một tiếng, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT