“Ông nội, Điền gia thật là giỏi mưu tính.” Về đến nhà, Trinh Nương kể lại chuyện tranh quyền Cống mực cuối cùng rơi vào tay ai cho Lý Kim Thủy nghe.
“Mọi người đều đánh giá thấp Điền gia, nhưng như vậy cũng tốt. Những năm gần đây, La gia tuy độc chiếm quyền Cống mực, nhưng hành sự khá có quy củ, La gia có miếng thịt ăn, mọi người cũng có bát canh húp, thành lệ rồi, một số Mặc phường lại mất đi chí tiến thủ, chỉ an tâm hưởng thụ miếng cơm có sẵn, ngay cả Trình gia những năm gần đây cũng chìm đắm trong cuộc sống an nhàn, quên mất thương trường như chiến trường, sư tử bắt thỏ cũng phải dùng hết sức. Có một bài học như vậy, Trình gia hẳn sẽ đau xót mà suy nghĩ lại, ta chờ mong biểu hiện sau này của Trình gia bọn họ.” Lý lão chưởng quầy nói.
“Chỉ là Điền gia hành sự quá độc đoán. Bây giờ họ nắm giữ quyền Cống mực, e rằng sau này mọi người sẽ khó sống.” Trinh Nương nhíu mày nói, cách hành xử của La gia là tôi có miếng thịt ăn, thì để lại cho người khác bát canh. Làm vậy, La gia mãi mãi là anh cả trong giới làm mực, đàn em phía sau cứ theo họ mà sống qua ngày.
Cách làm như vậy gọi là chia sẻ lợi ích, toàn bộ ngành sản xuất sẽ tương đối ổn định. Nhưng đúng như ông nội nói, bởi vì cuộc sống quá an nhàn, đa số các Mặc phường sẽ hình thành thói quen lười biếng, sống qua ngày đoạn tháng, mất đi chí tiến thủ, đối với sự phát triển lâu dài của ngành mực không có lợi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT