“Miệng lưỡi sắc bén.” La Văn Khiêm hừ lạnh một tiếng, sau đó vuốt vạt áo, nghiêng cả người dựa vào cây, mặt quay vào trong, không để ý đến ai nữa.
Trinh Nương xoa xoa mũi, cũng quay mặt đi, tiếp tục bán mực của mình, chẳng thèm quan tâm.
“Trinh Nương, nàng bán mực thế nào rồi?” Đúng lúc này, Điền Bổn Xương bước đến, vừa xem mực của Trinh Nương vừa mỉm cười hỏi.
“Tạm được, tàng tàng bậc trung, đủ ăn qua ngày thôi.” Trinh Nương nhàn nhạt đáp. Với người này, nàng càng không muốn nói chuyện.
Thái độ lạnh nhạt của Trinh Nương khiến Điền Bổn Xương không biết nên nói tiếp thế nào.
Một lúc lâu sau, Điền Bổn Xương mới nói: “Trinh Nương, sao tự dưng Lý Mực lại rút khỏi cuộc tranh cử Cống mực vậy? Mấy lời đồn nhảm nhí đó, để ý làm gì, năm nào trước tranh cử Cống mực cũng có vài lời đồn thổi ấy mà.”
“Tâm tư của Thất tổ mẫu, phận con cháu như ta làm sao mà biết được! Nhà ta đã sớm rút khỏi Mặc phường Lý thị rồi, lời này ngươi đi hỏi Thất tổ mẫu của ta ấy.” Trinh Nương bĩu môi. Không cần nói cũng biết, vị này bóng gió xa xôi cũng là dò hỏi tại sao Lý gia đột nhiên rút khỏi cuộc tranh cử Cống mực mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT