"Trời ạ!" Vì Mộc Vân Nhụy đã giở trò, bấy giờ nhân viên cửa hàng đồ may sẵn mới đi ra từ phòng trong. Họ kinh ngạc nhìn tình hình bên trong cửa hàng: "Mấy người này sao vậy? Bị trúng độc hay là ngất xỉu rồi?"
Nhân viên cửa hàng đồ may sẵn kia có trí tưởng tượng không tồi. Mà năm sinh viên đại học ngủ gục trên sàn nhà đã lần lượt tỉnh lại rất nhanh, sau khi bọn họ có chút mờ mịt nhìn quanh một vòng, phản ứng đầu tiên của mấy cậu trai to xác kia chính là lao đến giá tạp chí của cửa hàng giật lấy mấy cuốn tạp chí. Bọn họ muốn dùng phương pháp Bạch Bất Ngữ dạy họ để nhận diện xem nơi này rốt cuộc là thế giới hiện thực hay là mơ.
"Mấy người đang làm gì vậy?!" Mới đầu là cái kiểu "ăn vạ" trên sàn của cửa hàng đồ may sẵn một hồi, bây giờ lại chạy ra giật tạp chí, cái hành vi vô lý này khiến nhân viên nổi giận ngay: "Đây là cửa hàng đồ nữ. Mấy người không được làm loạn! Có bệnh thì đi khám bệnh, không bệnh thì đến chỗ khác mà chơi!"
"Yên tâm đi. Chúng ta đã rời khỏi giấc mơ tỉnh táo kia rồi." Sau khi đứng dậy từ ghế sô pha, Bạch Bất Ngữ khẽ nói với Thường Bình và nhóm của hắn, tiếp đó cô xoay người đi ra ngoài cửa hàng.
Nếu Bạch Bất Ngữ đoán không lầm, lúc này Mộc Vân Nhụy nhất định vẫn đang ở một nơi nào đó gần đây. Cho nên bây giờ cô mà chạy qua đó, nói không chừng cô còn có thể giữ lại được vài sợi hồn phách của Mộc Vân Nhụy!
Trước khi đến đây, Bạch Bất Ngữ tuyệt đối chưa từng nghĩ đến bản thân cũng sẽ có lúc đuổi theo Mộc Vân Nhụy, muốn giữ lại nửa cái mạng của cô ta.
"Cô ơi!" Lúc Bạch Bất Ngữ đẩy cửa chuẩn bị đi, nhân viên kia cầm chiếc váy trắng Mộc Vân Nhụy chọn và chiếc váy hoa nhí mà cô ta dùng để kích thích cô chạy tới, cẩn thận hỏi: "Hai chiếc váy này có cần gói lại giúp cô không ạ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play