So với việc phải đợi taxi hơn nửa tiếng dưới mưa, chiếc xe thể thao màu bạc Mộc Vân Nhụy đang lái này ngồi thoải mái hơn nhiều. Chưa kể trong xe còn thơm nức mũi, khiến cậu nhóc Hạ Kỳ vừa lên xe đã "hắt xì!" một cái.
"Bố ơi, mũi con khó chịu quá." Cậu bé bị dị ứng với mùi hương lạ, mũi đã đỏ cả lên, gương mặt nhỏ nhắn trông tội nghiệp hết sức.
"Mở cửa sổ cho thoáng đi." Hạ Trúc Khanh mở cửa kính xe, quạt quạt tay cho gió vào.
Bạch Bất Ngữ đang ngồi ghế phụ lái, còn Hạ Trúc Khanh và cậu nhóc thì ngồi ở ghế sau. Trong lòng hai bố con đều ôm một chú gấu bông màu nâu, trông giống hệt một cặp bố con cực kỳ ăn ý.
Chỉ có điều, khuôn mặt Mộc Vân Nhụy sắp tái mét đến nơi rồi. May mà cô ta có lớp phấn nền che đỡ phần nào sắc mặt khó coi của mình.
Vừa ngồi vào ghế phụ, Bạch Bất Ngữ đã thấy phía trước xe có đặt một tấm ảnh cậu bé khoảng bảy, tám tuổi. Mà cô càng nhìn cậu bé trong ảnh này càng thấy quen mắt…
Đây chẳng phải là nhóc quỷ nô trước đây của cô sao?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT