Hiện tại không còn lựa chọn nào khác, mấy người đều xuống xe, lần sạt lở này khá nghiêm trọng, chiếc xe xem như bỏ đi ở đây rồi, chỉ có thể đợi người trong thôn biết tin, đến đào đường rồi tiện thể sửa xe, nhưng ai mà biết khi nào trong thôn mới hay tin về tình hình ở đây.
Dù sao thì ngoài người nhà họ Kiều ra, ngày thường sẽ không có ai vào núi.
Trước đây còn có người hái thuốc đến, sau này người trong thôn ngày càng ít, người trẻ tuổi đều lên thành phố cả, nên người hái thuốc cũng dần không còn nữa.
Nhìn tình hình đường sá và thời tiết hiện tại, muốn đi bộ đến nhà cũ, ít nhất cũng phải mất một tiếng. Đối với người chơi, đương nhiên đoạn đường này không là gì, nhưng ai biết trong đám người này có mấy người là người chơi chứ?
Trong xe có chuẩn bị mấy chiếc áo mưa, Từ Tri Tuyết tự mang ô, trong không gian của Tô Dao Minh cũng có, chất lượng còn tốt hơn cái trên xe, cô mặc áo mưa, đội mũ lên, hai tay vẫn có thể rảnh rang.
Chiếc ô của Từ Tri Tuyết không mấy hiệu quả, vì gió ở đây vừa thổi, nước mưa đã tạt từ bên hông vào người bà ta.
Tiếng mưa ào ào ồn ào không dứt, cho dù trong rừng có tiếng động khác, cũng bị âm thanh của tự nhiên che lấp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT