Anh trai của Tăng Đại Lương tên là Tăng Đại Hữu, nhưng đã mất từ khi còn nhỏ, chuyện trên cổ có vết bớt thì chỉ có các cụ trong làng và người nhà họ mới biết. Tô Dao Minh vừa nói như vậy, mẹ của Tăng Đại Lương càng thêm chắc chắn, nhất định là con trai mình đã về báo mộng.
"Ngày nó mất tích, nó đã cầm theo một chiếc xe lửa đồ chơi..."
Nói đến đây, mẹ Tăng khóc nức nở, mỗi lần nghĩ đến chuyện con trai lớn mất tích, bà ấy lại cảm thấy là do mình không trông nom con cẩn thận.
Tô Dao Minh hỏi: "Chỉ là mất tích, tại sao mọi người lại chắc chắn là đã chết?"
Tăng Đại Lương từ trên lầu đi xuống, trên tay vẫn còn quấn băng gạc, gã ôm cánh tay, thái độ nói chuyện với Tô Dao Minh cũng khá hơn một chút, có lẽ cơn bực bội lúc mới ngủ dậy đã tan, nhìn mấy người ngoài này, nhớ lại ký ức bị đánh đập hôm qua: "Ở trong làng, mất tích chính là chết rồi."
Chị Kiều Tứ cũng gật đầu nói: "Cho nên Tiểu Phương à, trong thôn này hễ đứa trẻ lớn một chút, không quản được là đều gửi đến nhà họ hàng ở nơi khác, hoặc là dẫn theo chuyển đi nơi khác. Hồi cháu còn nhỏ với nhà của anh cả anh hai cũng đều như vậy."
Mẹ Tăng lau nước mắt, liếc nhìn đứa con trai bên cạnh, thở dài một hơi: "Khoảng thời gian đó Đại Lương bị gửi đi ở nhà họ hàng, ai ngờ lại học thói hư ở bên ngoài, đến giờ vẫn không sửa được, cả đời này, xem như là hỏng rồi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT