Bóng tối bao trùm mặt đất, mặt trời đã lặn.
Nhưng đối với thành phố, đêm không phải là kết thúc của một ngày, thậm chí đối với nhiều người, đó mới chỉ là bắt đầu.
Hầu hết các khu vực trong tòa nhà chính phủ đều đã tắt đèn tan làm, chỉ có một số ít bộ phận vẫn đang làm việc, mà nơi náo nhiệt hơn lại là một tòa nhà khác ở phía đối diện.
Bảo vệ liếc nhìn bóng người đàn ông vẫn đang đứng bên ngoài, lắc đầu, khá thông cảm cho ông ta, bèn bước ra khỏi bốt bảo vệ, khuyên nhủ: "Ông về đi, ông đứng đây đúng là không ai đuổi, nhưng cũng chẳng có ai nhìn ông đâu."
Dưới ánh đèn đường sáng rõ, anh ta nhìn vào tấm băng rôn người đàn ông đang giơ lên: "Nghe tôi khuyên một câu, về đi."
"Ông đứng ở đây cũng sẽ không có ai để ý đến ông đâu, có tác dụng gì chứ?"
"Những người bị cách ly đều sống rất tốt, chỉ vì tính đặc thù của bệnh tật nên không thể để họ liên lạc với các ông, đây cũng là để bảo vệ các ông, một người bảo vệ như tôi còn hiểu, sao ông lại không hiểu chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT