Nghê Càn lắc đầu: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ cảm thấy chị Tống này hơi kỳ quái."
Chú Lỗ bên cạnh lật từng trang tài liệu, không ngẩng đầu nói: "Trước đó cậu đã nói rồi, cậu cảm thấy biểu cảm của bà ta không đúng, nhưng ở nơi này, người có biểu cảm không đúng, trông như bệnh thần kinh quá nhiều rồi."
Nghê Càn: "Không chỉ có vậy, tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ qua một chuyện, chuyện đó rất không ổn, lúc đó trong lòng tôi nảy sinh một chút nghi ngờ, nhưng thoáng qua rồi biến mất, tôi không nắm bắt được, cho nên bây giờ tôi vẫn không hiểu rốt cuộc sự nghi ngờ lo lắng này đến từ đâu."
Airjos dừng động tác trong tay: "Ồ? Cảm giác này của cậu bắt đầu từ khi nào? Trên xe buýt à?"
Nghê Càn nghĩ ngợi, lắc đầu: "Không, hình như là từ sau khi vào bệnh viện, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, không nói ra được."
Airjos: "Cậu có thể hồi tưởng lại, sau khi vào tòa nhà bệnh viện, bà mù kia biến mất, chúng ta gặp Chu Trầm Dư rồi chào hỏi, chúng ta quyết định hành động riêng."
Ông ta biết muốn để Nghê Càn nhớ lại chuyện lúc đó thoáng nhận ra rồi lại bỏ qua, chỉ có thể thông qua việc miêu tả lại chuyện và trải nghiệm lúc đó, biết đâu gã sẽ nắm được điểm mấu chốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT