"Chị nghĩ tôi còn đang thăm dò chị, giống như khi đưa cái kéo cho chị sao? Chị sai rồi. Tôi từng nói, người thừa ra có thể là người tôi quen, đó mới là khả năng thứ nhất."
Cô giơ hai ngón tay lên: "Khả năng thứ hai là người đó mượn ký ức từ người mà tôi hoàn toàn không quen biết, tức là từ nhóm của các chị."
“Nếu đúng là vậy thì cô sẽ chẳng thể nào nhận ra ai là người không tồn tại, vì bản thân cô không quen ai trong chúng tôi cả, thậm chí cô còn chẳng biết ở trạm trước có bao nhiêu người lên tàu." Mạnh Âm nói.
"Đúng vậy, nên tôi dùng một cách khác." Tô Dao Linh nói: "Tôi bắt chuyện với chị."
"Nói chuyện với tôi mà cũng thành phương pháp sao?"
"Tất nhiên rồi, chị còn nhớ lúc trước tôi đã tranh luận với chị về việc các điều khoản đặc biệt của trạm này là giả không?"
Tô Dao Linh nhớ lại rất rõ ràng: "Khi đó, tôi nói điều khoản đặc biệt ở trạm này là giả, việc vượt quá số người chưa chắc sẽ gây chết người. Nhưng chị lại trả lời rằng…"
“Điều khoản đặc biệt của mấy trạm trước đều có hiệu lực, nếu vi phạm thì sẽ gặp nguy hiểm. Tất nhiên, trừ trạm khu dân cư Thanh Hà Nhã Viên, không biết có vấn đề gì xảy ra ở đó... mỗi trạm đều thông báo các điều khoản qua loa phát thanh, dù cho điều khoản của trạm Thanh Hà Nhã Viên không còn hiệu lực, cũng không có nghĩa là các điều khoản của trạm này sẽ không có hiệu lực.”
Tô Dao Linh chậm rãi nói: "Mà nhóm của các chị mới lên tàu ở trạm trước, vậy mà chị lại nói điều khoản của các trạm trước đều đúng. Nếu chị thực sự chỉ mới lên tàu ở trạm Thanh Hà thì sao chị biết được mấy trạm trước đó xảy ra chuyện gì?"
Đối với 'Mạnh Âm' lên tàu tại Thanh Hà Nhã Viên, việc các quy tắc đặc biệt của trạm Thanh Hà Nhã Viên không có hiệu lực sẽ khiến cô ta cảm thấy mấy cái điều khoản này toàn là nói suông. Nên khi đến điều khoản của trạm Mỹ Thực Viên, cô ta sẽ không tin là phải tuân thủ theo chúng nữa.”
Tô Dao Linh kết luận: "Cho nên…"
"Chị không phải là hành khách thực sự lên tàu ở trạm Thanh Hà Nhã Viên, chị là kẻ thừa ra, kẻ vốn không nên tồn tại trên chuyến tàu này."
"Vì giữa chúng ta không hề có mối liên hệ nào, nên nếu lúc đó chị chủ động đề xuất ở lại toa số 3 với tôi, sẽ lập tức làm người khác nghi ngờ. Mà một khi người mang ký ức thật bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của chị, rất dễ vạch trần ra chị là giả."
"Bởi vậy, chị cố ý tiếp cận Trương Tuấn để anh ta ‘bắt’ được chị. Với tính cách thận trọng của anh ta, nhất định sẽ chọn toa số 4 an toàn hơn. Đến lúc đó, chỉ cần tìm đại một cái cớ, chị có thể nhân lúc hỗn loạn quay lại toa số 3."
"Và lòng thù hận của Trương Tuấn lại vô tình ‘giúp’ chị một tay."
Nếu lúc này, Chung Điển và những người khác nghe được những lời này, họ sẽ nhận ra, từ công viên giải trí đến ga tàu điện ngầm, trong nhóm họ chưa bao giờ có người tên là Mạnh Âm.
Tại ga tàu, khi Đàm Thanh gặp nhóm đó, có Chung Điển đeo kính, Triệu Phi Cốc hướng ngoại và cô gái Trần Y Nam. Khi giới thiệu, Chung Điển chỉ nhắc đến ba người này.
Cái tên “Mạnh Âm” chỉ xuất hiện sau khi đã lên tàu.
Cũng kể từ lúc Mạnh Âm xuất hiện, Hứa Tử Lạc mới cảm thấy "như có thêm một người", mà lúc còn đứng dưới ga, hoàn toàn không hề có cảm giác này.
Trực giác của Hứa Tử Lạc rất nhạy bén, nhưng cô bé chỉ có thể cảm nhận được trong toa có một người không nên xuất hiện, chứ không thể xác định đó là ai.
Tô Dao Linh đoán, thứ đứng trước mặt cô, thứ mang tên “Mạnh Âm” có năng lực tương tự như 334, còn hình dạng nó mượn là hình tượng từ ký ức của Trần Y Nam.
Trong nhóm người này chỉ có Trần Y Nam biết đến cái tên “đàn chị Mạnh Âm”, còn lại mọi người đều chỉ xem cô ta là một trong số những người cùng trốn thoát.
Lúc này, Mạnh Âm không còn giữ thái độ như trước, không chất vấn, không phản bác, dường như bị những lời của Tô Dao Linh thuyết phục hoàn toàn. Biểu cảm bối rối, nghi ngờ, dao động thoáng qua rồi biến mất hẳn, thay vào đó là sự lạnh lùng vô cảm, khó đoán.
“Làm quen lại đi, tôi là hành khách lên tàu từ trạm phía Nam.”
“Tôi tên là 777.”
“Ồ.”
Mạnh Âm: “…?”
Chỉ một chữ “ồ” thôi sao?
Nó nói ra thông tin lớn như vậy mà Tô Dao Linh chỉ đáp đúng chữ?
Chẳng lẽ… Tô Dao Linh đã nhìn thấu từ sớm rồi?
Cô nữ sinh này thông minh vượt xa những gì nó nghĩ, thông minh là tốt, nhưng quá thông minh thì không ổn chút nào…
Nó bắt đầu cân nhắc có nên từ bỏ kịch bản ban đầu, đổi sang một câu chuyện “thành thật” hơn không. Vì nếu bị phát hiện nói dối, có thể sẽ làm Tô Dao Linh thấy phản cảm.
“777” là một con số mang thông tin đặc biệt, nhưng Tô Dao Linh lại tiếp nhận nó với tốc độ còn nhanh hơn.
“Đừng tin bất cứ hành khách nào lên từ trạm phía Nam” là điều khoản đặc biệt kéo dài đến tận khi rời tàu.
Nhưng Tô Dao Linh vốn là kiểu người dám vi phạm quy tắc, cô đâu sợ?
Việc Mạnh Âm cố ý nhắc đến trạm phía Nam để thăm dò cô, đối với Tô Dao Linh thì nó quá thừa thãi.
Cô đã nhìn thấu bản chất của điều khoản này từ lâu, nếu có người từng chính mắt thấy trạm phía Nam không có ai lên tàu, mà sau đó vẫn thấy có hành khách tự nhận là lên từ đó thì tiềm thức họ sẽ tự động suy luận tiếp.
Không thấy lên, nhưng lại có mặt? Vậy chỉ có thể là… ma hoặc xác chết.
Càng nhận thức được điều đó sâu sắc, người ta sẽ càng sợ hãi, càng dễ bị những thế lực yêu ma quỷ quái chiếm lấy.
Nhưng Tô Dao Linh không sợ.
Trong mắt cô, người chết chưa chắc đáng sợ hơn người sống. Thậm chí có đôi khi, con người còn đáng sợ hơn ma rất nhiều.
Nghê cái tên “777” là biết cùng hệ thống với “334”, đều là “đặc sản” của trạm phía Nam.
“334” từng nói, các trạm phía sau rất nguy hiểm, vì vậy lũ “hồn ma” như chúng thường sẽ không đi tiếp.
Nhưng “không đi” không đồng nghĩa với “không thể đi”.
“334” là một trường hợp đặc biệt, còn “777” thì không chỉ đặc biệt mà còn gan lì nữa. Nó ngụy trang giỏi chẳng kém gì “334”, nên hai đứa cùng hệ cũng chẳng có gì lạ.
“Tôi cứ tưởng chị còn định mặt dày diễn thêm một lúc nữa.” Tô Dao Linh nhìn 777, mỉa mai.
“Mặt dày gì chứ.” Mạnh Âm hơi khựng lại: “Chúng ta lãng phí thời gian ở đây đủ rồi.”
Nó liếc qua cửa sổ toa tàu: “Giờ nên nói chuyện nghiêm túc.”
“Trước đó chỉ là bài kiểm tra của tôi dành cho cô, cô đã hoàn thành rất xuất sắc. Từ phán đoán, phản ứng cho tới trí tuệ, cô đều đạt điểm tuyệt đối. Thậm chí…”
“Mạnh Âm” dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp: “Thậm chí còn vượt xa mong đợi.”
“Có vẻ như mày không thích cái 'vượt ngoài mong đợi' này cho lắm.”
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải loại ngu ngốc chỉ biết giết người như 334.”
“Mạnh Âm” khoanh tay trước ngực, khí thế chưa từng thấy lộ ra: “Nó có tí năng lực là đi khoe mẽ khắp nơi, sớm muộn gì cũng chết. Tôi thì khác, tuy cũng có năng lực giống nó nhưng tôi vẫn giữ được hình thái linh thể, không hóa xác sống. Những chiêu đuổi ma đơn giản bạo lực của cô vô dụng với tôi.”
“Có gì thì nói mẹ luôn đi.”
“…” Mạnh Âm nghẹn họng.
Cái kiểu ăn nói này… con nhỏ này có thể nói chuyện tử tế chút được không?
Lúc trước Tô Dao Linh chịu khó tốn sức thăm dò là để thử lòng, gài bẫy đối phương.
Giờ cả hai đã ngả bài, cô cũng chẳng thèm đóng kịch nữa.
“Nói toẹt ra đi, mày mò sang toa số 3 làm gì?”
“Không phải tôi đến toa số 3.”
“Mạnh Âm” đáp: “Tôi đến là để tìm cô.”
“Cô rất thông minh nên tôi không cần phí công diễn lại mấy lời nói dối vớ vẩn dùng để lừa đám ngu kia nữa. Tôi sẽ nói thật, cô yên tâm, tôi không đến để hại cô. Việc tôi mạo hiểm bám theo lên tàu, một phần là do đám xác sống ở trạm Thanh Hà Nhã Viên đột nhiên biến mất, tạo cơ hội cho tôi, phần còn lại... là vì lý do khác.”
Lần này đến lượt "Mạnh Âm" bắt đầu bài diễn thuyết dài dằng dặc.
“Tôi... muốn rời khỏi nơi này.”
Tô Dao Linh cắt ngang: “Rất rõ ràng, chúng mày không thể rời khỏi đây bằng cách ngồi tàu tới trạm cuối. Nếu được, chắc 334 đã dọn vali lên ngồi toa sau rồi.”
“Cô nói đúng.”
“Mạnh Âm” gật đầu, giọng điềm tĩnh: “Chúng tôi đều là người chết, không thể mua vé, ngồi tàu mà rời đi như các cô. Thậm chí chúng tôi còn không có vé, mà cô biết rồi đấy, muốn ra khỏi đây thì nhất định phải có vé.”
“Tao hiểu rồi, mày đến tìm tao là để mua vé, mày tưởng tao làm nghề bán vé hả?”
Câu đó khiến "Mạnh Âm" cứng họng mất vài giây.
Nó nhìn khuôn mặt trẻ trung, trắng trẻo của Tô Dao Linh, cố gắng phân biệt xem câu kia là đùa hay thật.
“Cô có năng lực giúp tôi rời khỏi đây, cô hiểu không?”
"Mạnh Âm" hít sâu một hơi, như thể đang cố bắt nhịp lại với phong cách nói chuyện của Tô Dao Linh.
Hiển nhiên, sau khi lộ thân phận, đáng lẽ người nắm quyền chủ động là nó mới đúng. Vậy mà từ đầu đến giờ, cứ bị Tô Dao Linh dẫn dắt theo kiểu rất khó chịu.
Kịch bản này sai hết rồi.
Tô Dao Linh lạnh nhạt hỏi: “Câu hỏi đầu tiên, giúp bằng cách nào?”
“Cô có một sợi dây chuyền.”
“Mạnh Âm” nói, cô chưa kịp thắc mắc, nó nói tiếp: “Đừng hỏi sao tôi biết, tôi có thể cảm nhận được, đó là năng lực của tôi. Tôi không nói dối nên cô cũng đừng mất công tra hỏi, tôi sẽ không trả lời.”
Tô Dao Linh thực sự có một sợi dây chuyền bạc hình quyển sách, là quà sinh nhật mẹ cô tặng hồi nhỏ. Món quà ấy trông hết sức bình thường, thậm chí còn không phải bạc xịn, từng khiến Tô Dao Linh nghi ngờ mẹ mình mua đại ở cổng trường cho đỡ ngại chuyện quên sinh nhật con gái.
“Đó là một vật rất hữu ích, một số thực thể phi nhân loại có thể ký gửi linh hồn vào bên trong. Nó là một trong những tác phẩm của đại sư Alpha…”
“Mạnh Âm” nói với vẻ ghen tỵ: “Có lẽ cô chưa nhận ra nó quý giá đến mức nào đâu.”
Đại sư Alpha? Nhưng mẹ cô từng bảo cái dây chuyền đó là phần quà khuyến mãi miễn phí mà?
Vậy là một trong hai người, mẹ cô hoặc “777” đang nói dối.
Tô Dao Linh bật cười: “Ý mày là muốn mượn cái dây chuyền đó, để tao mang trộm mày ra ngoài sao?”
“Đại khái là vậy.”
Không hiểu sao, sau khi để Tô Dao Linh nói toạc kế hoạch "thâm sâu" của mình ra như thế, “Mạnh Âm” lại cảm thấy nó tự dưng hơi… bỉ ổi.
“Cho nên cô thấy đấy, muốn rời khỏi đây thì phải nhờ cô giúp, mà muốn thế thì cô phải sống sót rời khỏi tàu, nên tôi không những không hại cô, tôi còn phải bảo vệ cô, chỉ khi cô sống, tôi mới có cơ hội sống.”
“777” thường áp dụng một chiêu bài quen thuộc, đóng vai "thần tiên" biết mọi thứ trên đời, nhử mồi hứa hẹn, thề rằng chỉ cần nghe lời nó thì mới có đường sống.
Kết quả thì sao? Tất cả những ai từng nghe lời nó, không sót một ai, đều chết sạch ở trạm cuối.
Cứ thế, nó buộc phải dùng đến “mạng sống” còn lại của mình để quay về từng lần một, mỗi lần trở về đều yếu hơn, mờ nhạt hơn.
Những ký ức dần bị ăn mòn trong quá trình chạy trốn tuyệt vọng, nếu không phải vì thất bại quá nhiều, có lẽ nó đã không rớt xuống hạng cùng đám rác rưởi như “334”.
Thật ra, nó vốn không phải "hồn ma" gì cả, nó chỉ là kẻ giả danh ma quỷ, giả mạo thành “777” mà chưa từng bị ai phát hiện.
Nó giỏi ngụy trang hơn “334” chỉ biết lộ liễu phô trương, “334” không bao giờ hiểu thế nào là “gió lặng mới ra khơi”, thế nào là “nằm gai nếm mật”, thế nào là vừa xuất hiện đã khiến toàn trường dậy sóng.
Nhưng riêng Tô Dao Linh, nó có một dự cảm kỳ lạ, nếu nó dám đóng vai "thần", giả bộ cao siêu ngay từ đầu, có khi sẽ bị cô đá thẳng xuống tàu ngay lập tức.
Tất nhiên, nếu cô đủ sức để làm vậy.
Tô Dao Linh gật đầu: “Tốt, câu hỏi thứ hai, tại sao tao phải giúp mày?”
“Mạnh Âm” nói: “Tôi biết rất nhiều bí mật về những trạm sau của tuyến tàu này. Tôi từng đi qua nhiều lần… bao nhiêu thì tôi không nhớ nổi nữa. Một phần ký ức của tôi bị tổn hại, nhưng tôi vẫn còn giữ được khá nhiều kinh nghiệm.”
Thấy Tô Dao Linh hơi nhíu mày, “Mạnh Âm” hoàn toàn không nhận ra mình đã bị cô nắm thóp từ lâu, vội vàng bổ sung: “Cô yên tâm, tin tức tôi có được không vô dụng như con 334 ngu si đâu.”
“Tôi biết loa phát thanh ở trạm này có vấn đề, điều đó cho thấy tôi còn biết nhiều chuyện hơn nữa. Ví dụ như tại sao vé lại có thể biến mất trong mắt một số người, tại sao cậu bạn đó lại nói có con dê ở bên cạnh cô, tại sao tàu điện ngầm lại cấm ăn uống, tại sao nhân viên tàu lại phải khâu miệng hành khách mất vé…”
“Còn nữa, tôi biết trạm cuối của chuyến tàu này là ở đâu.”
“Mạnh Âm” mỉm cười: “Cô không thấy tò mò sao? Tại sao không có bất cứ thông tin nào về tên trạm cuối của chuyến tàu này, dù là qua loa phát thanh trong tàu hay bảng chỉ dẫn ngoài nhà ga?”