Tiết trời đông lạnh giá, ngay cả đường phố cũng mang một màu xám trắng.
Bầu trời lại càng âm u, dù là ban ngày nhưng cũng chẳng có mấy ánh sáng.
"Thật ra Đại Nguyên vẫn chưa hoàn toàn xây xong, còn cách xa so với ý tưởng của ta, Phạm thị và Trung Hành cũng không phải là kẻ địch duy nhất của Triệu thị, chuyện này do Trí thị khơi mào, nhưng lại để hai khanh tộc kia xông lên trước, nếu sau này có truy cứu, cũng có thể nói, kẻ gây họa là Phạm thị và Trung Hành thị, còn mình thì trong sạch, ý đồ thật là... ha ha..."
Đổng An Vu ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đã nhiều ngày không chịu hửng nắng: "Ta là hậu duệ của sử quan, tiên tổ Đổng Hồ vì thẳng thắn ghi chép sử sách mà được hậu thế ghi nhớ, nay ta không làm sử quan, nhưng lời nói và hành động của ta, ắt sẽ được sử quan ghi lại."
Giọng ông ấy trầm ổn, lại nói: "Năm xưa ta vào Triệu thị, nhưng chưa từng được trọng dụng, giữa đường còn bị giáng chức, chìm nổi mấy mươi năm, nay râu tóc đã điểm bạc, lại có được cơ hội, có thể dùng tư thế quyết liệt mà chinh chiến, giữ một thành yên ổn, được người khác ca ngợi, cũng bị quân địch kiêng dè."
Doãn Đạc cũng đã từng nghe qua, trận chiến Đại Nguyên đã quá rõ ràng, nếu không phải Đổng An Vu xây dựng thành Đại Nguyên, Triệu thị đã không chống cự nổi cuộc tấn công liên thủ bất ngờ của mấy khanh tộc lớn, cả tộc đã bị diệt vong, huống chi trong những trận chiến trước đó, bố cục mưu lược của ông ấy cũng ảnh hưởng rất lớn đến hai quân.
"Nhưng những điều này, đều chẳng là gì, cũng đều là chuyện quá khứ rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play