Xe chạy từ sân bay về nhà cũ nhà họ Hoắc, một tiếng sau cuối cùng đã đến nơi.
Hoắc Tư Niên xuống xe trước, giúp Mạnh Ninh mở cửa ghế sau, lại đưa chiếc vali nhỏ cho cô, giọng điệu lưu luyến không rời: “Em về nghỉ ngơi cho thật tốt, có chuyện gì nhớ gọi ngay cho anh.”
Nghĩ đến công việc được sắp xếp tiếp theo của mình, nếu quá bận rộn thì thậm chí chuyện ăn cơm cũng không có thời gian để lo chứ đừng nói đến việc kiểm tra điện thoại. Hoắc Tư Niên dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh không trả lời ngay được, em cũng có thể liên hệ với trợ lý của anh.”
Mạnh Ninh nhìn anh, đôi mắt to tròn đen láy chớp liên tục, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp vừa tập trung vừa nghiêm túc.
Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên khẽ mím lại, giọng điệu bất giác chậm lại. So với Mạnh Ninh, anh thấy bản thân mình có hơi dài dòng, giống như bà cụ chuyện gì cũng phải lo lắng.
Hoắc Tư Niên cũng bị phản ứng của chính mình làm cho buồn cười, ánh mắt vừa bất lực vừa dịu dàng: “Tóm lại, nếu có chuyện gì không vui cũng đừng tự mình gánh lấy.”
“Biết chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play