Đôi mắt của cô gái trước mặt sáng lấp lánh, long lanh trong suốt, Hoắc Tư Niên có chút thất thần, đầu ngón tay ấm áp run lên.
Anh khép mi lại, nghiêm túc nói: “Được, cho anh năm phút.”
Nói xong, người đàn ông trước mặt bình tĩnh đứng dậy, đôi chân sải bước dài, chậm rãi đi về phía sân khấu.
Mạnh Ninh nhìn bóng dáng cao lớn kia, gò má nóng đến mức làm cho hốc mắt cũng nóng lên.
Đối với Hoắc Tư Niên mà nói, việc đánh đàn dương cầm cũng bình thường như việc anh phải dùng đũa mỗi ngày. Khi còn trẻ, vì để luyện đàn mà anh có thể ngồi một mình trong phòng đàn từ sáng đến tối, cho đến khi đầu ngón tay bị rướm máu mới biết dừng lại.
Anh có chút năng khiếu về âm nhạc, nhưng không có nghĩa là có thể làm mọi thứ một cách dễ dàng. Chút tài năng này ở nơi sóng lớn đào cát*, cạnh tranh khốc liệt trong giới âm nhạc, căn bản không đủ để giúp anh đứng vững mà không lo lắng rơi xuống, muốn có chỗ đứng còn cần 100% sự siêng năng.
Thử thách này, Hoắc Tư Niên nắm chắc, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh khao khát chiến thắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT