Di động rơi xuống đất kêu loảng xoảng một tiếng, Mạnh Ninh bị người ta túm cổ áo, đẩy vào một ngã rẽ bỏ hoang không người.
Phương Tịnh Hàn cao hơn Mạnh Ninh một chút, lúc này cô ta cụp đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp, mày chạy cũng giỏi ha.”
Mạnh Ninh bị hai nữ sinh đẩy bả vai dồn vào góc tường, cặp sách cũng bị một người kéo xuống đất, phát ra tiếng ầm ầm.
"Không phải chạy giỏi lắm sao, giờ mày chạy tiếp đi." Phương Tịnh Hàn chầm chậm tới gần, lập tức hung hăng bóp mạnh cằm Mạnh Ninh, buộc cô ngẩng đầu.
Mạnh Ninh vùng vẫy mấy cái song bị hai người giữ chặt lại. Hàng mi dài của cô hé mở, nhìn về phía Phương Tịnh Hàn bằng khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào.
Từ khi sinh ra cô đã có đôi mắt đẹp tự nhiên, con ngươi đen, trong veo lại thanh khiết, không cần phấn trang điểm thì mặt mày và ngũ quan đã rất tinh xảo, làm cho Phương Tịnh Hàn càng tức hơn.
Phương Tịnh Hàn liếc nhìn Mạnh Ninh, miễn cưỡng nhìn ra hướng khác, ý muốn nhờ người đem cặp cô qua. Một nữ sinh hiểu ý, lập tức đá cặp sách đang bị giẫm dưới chân qua cho Phương Tĩnh Hàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play