Edit Ngọc Trúc

Bộ lạc

Nhậm Hạc Ẩn men theo chân núi trở về, nhưng không đi thẳng về doanh địa của mình. Hắn cố ý chọn con đường mà bản thân không thể nhìn thấy đối phương, đối phương cũng không nhìn thấy hắn.

May mà trong khe núi này đâu đâu cũng đầy cỏ dại và bụi rậm. Hắn chỉ cần ngồi xổm xuống là có thể giấu mình thật kỹ.

Nhậm Hạc Ẩn lặng lẽ ẩn mình trong đám cỏ khô, từng chút một tiến gần về phía doanh địa.

Còn chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên thấy qua kẽ hở bụi cỏ có ba nam nhân cao lớn từ doanh địa của hắn bước ra, thẳng hướng chỗ hắn mà tới.

Nhậm Hạc Ẩn giật mình.

Còn chưa kịp làm gì, nam nhân cao lớn, vạm vỡ, mặt mũi nghiêm nghị ở giữa ba người đã quay về phía hắn nói điều gì đó.

Nhậm Hạc Ẩn nửa ngồi xổm trong bụi cỏ, đôi mắt tròn xoe căng thẳng nhìn chằm chằm, hai tai thú trên đỉnh đầu khẽ động đậy, cố gắng phân biệt âm thanh hồi lâu mới lờ mờ nghe ra được đối phương nói:
“Chúng ta thấy ngươi rồi. Ta không có ý xấu, đừng sợ.”

Hắn nghi ngờ mấy người kia cố tình dụ hắn ra, bèn im lặng không phản ứng.

Không ngờ ba người ấy vẫn tiến lên, đi thẳng đến gần, sắp sửa đến ngay trước mặt hắn.

Bất đắc dĩ, Nhậm Hạc Ẩn đành phải cảnh giác ló đầu ra khỏi bụi cỏ, từng chữ một dùng ngôn ngữ thú nhân còn chưa thạo hỏi:
“Các ngươi là ai?”

Trước khi xuyên không hắn mới hai mươi hai, vừa tốt nghiệp đại học. Sau khi được Cục Quản Lý Thời Không tái tạo thân thể, tuổi tác hắn có vẻ còn nhỏ hơn trước, giọng nói vẫn là giọng hắn, nhưng nghe non nớt hơn vài phần.

Nam nhân bên kia hạ giọng dịu đi, lại lẩm bẩm một hồi.

Nhậm Hạc Ẩn nghe mãi vẫn không hiểu rõ.

Hắn hơi nhíu mày:
“Có thể nói chậm lại không? Nói lại một lần được không? Ta không hiểu rõ các ngươi đang nói gì.”

Nam nhân đứng giữa khẽ cười, chậm rãi từng câu từng chữ:
“Chúng ta là thú nhân ở bên kia núi. Ở đó có bộ lạc của chúng ta. Ngươi là một tiểu á thú nhân, sao lại ở chỗ này?”

Lời nói này hắn nghe được phần lớn, cũng hiểu sơ sơ. Hóa ra bên kia núi, đối diện doanh địa của hắn, có một bộ lạc thú nhân.

Doanh địa của hắn nằm ở sườn nam ngọn núi, còn bộ lạc kia ở sườn bắc. Muốn gặp nhau, phải vượt qua hoặc vòng qua cả ngọn núi này.

Nhậm Hạc Ẩn mấy ngày nay chưa từng thám hiểm về phía nam, cho nên mới không phát hiện ra.

Hắn bắt đầu nghi ngờ tại sao Cục Quản Lý Thời Không lại ném hắn vào nơi hoang vu này, hoàn toàn mặc kệ sống chết của hắn?

Thì ra bọn họ đưa hắn đến ngay gần bộ lạc thú nhân.

Nếu hắn không đi sai đường, không tìm sai hướng, thì ngay ngày đầu tiên có lẽ đã gặp được đám thú nhân này rồi.

Trong khoảnh khắc, Nhậm Hạc Ẩn nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Hắn khẽ há miệng, chậm rãi đáp:
“Có người đưa ta đến đây. Sau đó họ rời đi rồi.”

“Hiện tại chỉ còn mình ngươi?”

Nhậm Hạc Ẩn gật đầu.

Thú nhân bên trái để lộ vẻ xót xa:
“Ngươi còn chưa thành niên đúng không? Sao có thể bỏ mặc ngươi một mình thế này?”

Nhậm Hạc Ẩn đáp:
“Ta thành niên rồi.”

Thú nhân kia cười, chỉ chỉ vào đầu hắn:
“Lỗ tai và đuôi của ngươi còn chưa kiểm soát được, sao tính là thành niên?”

Nhậm Hạc Ẩn giơ tay định sờ tai, nhưng nghĩ đến độ nhạy cảm của tai, nửa đường liền thu tay lại.

Cả ba người kia đều bật cười.

Nam nhân ở giữa dịu dàng hỏi:
“Ngươi có muốn đến bộ lạc của chúng ta không? Ở đó đối xử rất tốt với á thú nhân, có thể chia cho ngươi một hang đá.”

Họ đã phát hiện ra sơn động của hắn.

Chưa từng thấy qua sơn động nào vừa nhỏ vừa chật hẹp đến vậy. Nhìn thấy á thú nhân chưa thành niên như hắn, lại liên tưởng đến tiểu tể tử trong nhà, ba người đều có chút mềm lòng.

Nhậm Hạc Ẩn hơi do dự với lời mời của họ.

Đa số xã hội đều bài xích người ngoài, đặc biệt là những xã hội có mối quan hệ thân thiết.

Hắn cảm thấy ở đây một mình cũng khá tự do.

Hắn sức lực lớn, móng vuốt sắc bén, có thể tự nuôi sống mình.

Nếu gần đây có bộ lạc, vậy thì chắc chắn họ đã thanh trừ phần lớn nguy hiểm xung quanh rồi.

Suốt mấy ngày nay hắn không thấy dã thú lớn nào, ngay cả rắn cũng chưa từng gặp. Chỉ cần cẩn thận một chút, an toàn không phải vấn đề.

Thêm một thời gian nữa, hắn làm ra được đủ thứ vật dụng, tuy cuộc sống không thể như trước kia, nhưng sống kiểu "Lỗ Tấn Tốn"* cũng không thành vấn đề.

(*ý nói lối sống cổ xưa, kham khổ như người nguyên thủy)

Tài nguyên nơi đây còn phong phú hơn cả hoang đảo Lỗ Tấn Tốn kia.

Nếu thật sự vào bộ lạc, Nhậm Hạc Ẩn lo rằng những suy nghĩ khác người của mình sẽ khiến người trong bộ lạc dè chừng. Đến lúc có xung đột hoặc địch ý thì cuộc sống sẽ còn khó khăn hơn bây giờ.

Hắn trầm mặc hồi lâu.

Ba người kia rất kiên nhẫn, không hối thúc hắn, chỉ đứng đó chờ.

Cuối cùng, Nhậm Hạc Ẩn cẩn trọng hỏi:
“Ta có thể suy nghĩ một thời gian không?”

Nam nhân ở giữa hỏi lại:
“Suy nghĩ một thời gian là bao lâu?”

“Một tháng?”

“Một tháng?” Nam nhân kia có vẻ khó hiểu, “Một tháng là bao lâu?”

Nhậm Hạc Ẩn khựng lại, rồi nhanh chóng hiểu bọn họ không biết khái niệm "tháng", bèn nói:
“Là khi mặt trời mọc đủ ba mươi lần.”

Vừa nói vừa chỉ lên mặt trời trên đỉnh đầu.

Lúc này ba người kia đã hiểu sơ sơ. Nam nhân giữa gật đầu:
“Được. Ngươi cũng có thể dọn đến bộ lạc của chúng ta trước, nơi đó an toàn hơn.”

Nam nhân nói chậm rãi, lần này Nhậm Hạc Ẩn nghe hiểu được cả câu.

Hắn lắc đầu, vừa khoa tay vừa giải thích:
“Nơi này rất tốt. Ta muốn ở lại đây. Cảm ơn các ngươi.”

Thấy hắn kiên quyết, ba người kia cũng không ép buộc.

Nam nhân ở giữa gật đầu:
“Nếu ngươi muốn đến bộ lạc chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể tới.”

Nhậm Hạc Ẩn cảm kích cười:
“Ta sẽ.”

Nói xong, ba người kia cũng không nói thêm, trực tiếp lăn một vòng, biến thành hai con hổ và một con báo to lớn.

Nhậm Hạc Ẩn hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt, tay run lên làm rơi con chim đang cầm, một con chim bị rơi trúng tỉnh lại, kêu “ca” một tiếng lớn.

Hắn vội vã ngồi xổm xuống nhặt lại.

Ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy con hổ lớn ở giữa gật đầu với hắn, rồi khẽ gầm một tiếng, bốn chân đạp đất, nhảy vọt lên bảy tám mét, lao thẳng lên sườn núi.

Hai con dã thú còn lại cũng theo sát phía sau, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

Nhậm Hạc Ẩn tim vẫn còn đập thình thịch như trống trận.

Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao nơi này được gọi là vị diện thú nhân.

Mẹ nó, đây đúng là danh xứng với thực, thú nhân thật sự!

Nhậm Hạc Ẩn chân mềm nhũn trở về doanh địa, dọn tảng đá bên đống tro tàn rồi ngồi phịch xuống.

Ba con chim đang bị buộc vẫn kêu “cạc cạc”, ra sức giãy giụa, hắn đành phải cột chúng chặt lại một lần nữa.

Thế giới quan đã bị đập tan. Hắn cần thời gian tiêu hóa.

Cứ thế mà đờ ra hơn nửa tiếng.

Mặt trời đã ngả về tây, gió núi thổi mỗi lúc một lạnh, thổi đến đau cả đầu.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Nhậm Hạc Ẩn cảm thấy thật ra có hàng xóm vừa mạnh mẽ vừa tốt bụng ở gần cũng là chuyện tốt.

Ba thú nhân vừa rồi để lại ấn tượng khá tốt với hắn.

Hắn nhìn ba con chim dưới đất, trói lại chắc chắn rồi treo lên bụi cây gần đó.

Hắn mạnh tay cho mấy con chim uống chút nước, sau đó trói luôn mỏ lại.

Ba con chim này chắc không thoát được.

Nếu tiếng chim kêu hấp dẫn được dã thú khác đến, hắn vừa hay thuận tay tóm luôn, đỡ phải đi săn.

Xử lý xong mớ chim, hắn lại nhóm lửa.

Đầu tiên nhóm một đống lửa trong sơn động để sưởi ấm ban đêm, tránh bị lạnh cóng.

Sau đó mới nhóm đống lửa ngoài trời như mọi khi, lấy mấy quả trứng chim từ bên hông ra hầm, rồi móc phần thịt thỏ còn sót lại từ hôm qua ném vào lửa nướng.

Không có vật chứa thích hợp, mấy ngày nay hắn toàn uống nước lã.

Thường thì uống vào ban ngày, khi trời sáng sủa, có thể nhìn rõ trong nước có gì hay không.

Suối ở đây không lớn cũng không nhỏ, rộng hơn một mét, bắt nguồn từ hai ngọn núi gần đó. Nước suối rất lạnh và trong, tuy có cá nhưng không bẩn.

Nhậm Hạc Ẩn vừa nướng thịt thỏ và trứng, vừa lấy bộ da thỏ đã sơ chế từ hôm qua ra, rửa sạch lại ở hạ lưu dòng suối, cố gắng vắt khô, rồi treo lên cành cây gần đống lửa hong khô.

Xong hết, hắn ngồi bên đống lửa sưởi ấm, nghỉ ngơi, tiện thể gọi hệ thống ra.

Đây là bàn tay vàng lớn nhất của hắn – vật phẩm đặc biệt do Cục Quản Lý Thời Không cung cấp.

Mở ra là có thể tìm kiếm thông tin, y như dùng Baidu hay Google ngày trước.

Chỉ tiếc mỗi ngày chỉ dùng được 5 phút, hết thời gian thì biến mất, phải chờ đến hôm sau mới gọi ra được.

Nhậm Hạc Ẩn nghiêm túc gõ mấy chữ trên giao diện sáng lấp lánh giữa không trung:
“Cách chế tạo đồ gốm”

Lập tức xuất hiện kết quả tìm kiếm.

Hắn chăm chú đọc, đồng thời dùng nhánh cây làm bút ghi lại lên đất:
“Nhào đất (loại bỏ bọt khí), tạo hình, ấn hình (hong khô, không được phơi nắng, đặt nghiêng, nửa khô rồi mới ấn đáy), sửa hình, tráng men trong (vẽ hình, trộn nước), quét men ngoài, tạo đáy, tráng men đáy.”

Ghi xong, hắn liếc góc trái bên dưới giao diện, thấy chỉ còn 26 giây đếm ngược.

Nhậm Hạc Ẩn vội vã so lại từng bước, bỏ qua bước “vẽ hình” và “trộn nước” để tiết kiệm thời gian.

Vừa xong thì giao diện lóe sáng rồi biến mất.

Hắn thở phào một hơi.

Bàn tay vàng này quá keo kiệt, không biết bao giờ mới cho dùng lâu hơn một chút.

Hôm qua hắn còn tìm kiếm “đất sét” nguyên một ngày.

Mất hẳn hai lần 5 phút vẫn không tìm được thông tin hữu ích, chỉ biết đất sét là tài nguyên tự nhiên phổ biến, thường tồn tại ở lòng sông hoặc trên núi.

Hắn nhớ từng nghe người ta nói, bùn lắng ở đáy sông có thể dùng làm gốm, đất trên núi cũng có chỗ dùng được.

Dù sao hiện tại hắn cũng không thể đi quá xa, mai hắn sẽ đào thử vài chỗ xem sao.

Hắn lại nhìn mấy ghi chú của mình, đọc kỹ lại mấy lần, rồi dùng than củi viết những điểm mấu chốt lên một phiến đá.

Mỗi ngày chỉ có năm phút tìm kiếm, thời gian quý giá đến mức Nhậm Hạc Ẩn muốn tranh thủ từng giây từng phút để tra thêm vài kiến thức hữu dụng.

Sau khi ghi chép xong, hắn đi kiểm tra lại đống lửa trong sơn động.

Hắn chỉ ném vào mấy khúc gỗ mục, lửa sớm đã thiêu hết, than tàn cũng dần lụi tắt.

Hắn quét than ra, gom lại trên phiến đá đặt ngay cửa động, đảm bảo lát nữa vẫn còn giữ được chút hơi ấm.

Xử lý xong mọi việc, hắn giãn người một chút, đấm nhẹ vài cái vào eo và chân đang ê ẩm, rồi trở về bên đống lửa, lấy trứng chim và thịt thỏ ra ăn.

Một ngày nữa lại trôi qua.

Nhậm Hạc Ẩn đứng dậy, đi tới bên gốc cây cạnh nơi trú ẩn đã được hắn dọn sạch, dùng móng tay nhẹ nhàng khắc một dấu lên thân cây.

Hắn bị đưa tới thế giới này vào lúc gần sáng hai ngày trước, đến nay đã trải qua ba ngày hai đêm, sắp bước vào đêm thứ ba.

Nhậm Hạc Ẩn nghiêm túc khắc xuống một dấu ba nét ngang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play