Từ lúc ra khỏi Thư Viện Khoa Học Kỹ, Trần Mặc tiếp tục ngồi lại trước máy tính để sửa chữa đoạn mã nguồn vừa được tối ưu hóa. Sau khi sửa xong, xác nhận không có chỗ gì sai, hắn mới vội vàng nhập tệp mã nguồn vào màn hình máy tính rồi vận hành.

“Khởi động AI, đang nhận diện thân phận người sáng tạo.”

Dàn loa của máy tính truyền ra một giọng nữ non nớt, ngay sau đó camera máy tính tự động mở ra. Trần Mặc không nói hai lời, nhắm ngay camera vào mặt mình.

“Nhận diện hoàn tất, xin điền tên của AI.”

“Mặc Nữ.”

“Xác nhận tên của AI.: Mặc Nữ, mời chọn tính cách: ngoan ngoãn, cao ngạo, thẹn thùng, xấu bụng…”

Âm thanh của máy tính lại vang lên.

“Ngoan ngoãn.”

Trần Mặc nói vào micro của máy tính.

“Chọn tính cách thành công, bắt đầu khởi động AI.”

Sau khi âm thanh của máy tính vang lên, tệp mã nguồn trí tuệ nhân tạo trên màn hình máy tính biến mất, lập tức không còn động tĩnh nữa. Trần Mặc nhìn chằm chằm màn hình máy tính với vẻ mặt nghi ngờ, không phải đã thành công rồi sao? Trí tuệ nhân tạo đi đâu rồi?

Trần Mặc tìm kiếm trên màn hình một lúc, hắn vẫn không phát hiện con AI của mình ở đâu. Chẳng lẽ nó đã trốn bên trên Internet?

Ngay khi Trần Mặc đang không biết nên làm thế nào, một giọng nói trẻ con vang lên.

“Bố ơi.”

Trần Mặc nghe được âm thanh này, đột nhiên có chút ngẩn ngơ, sau đó quay đầu nhìn xung quanh gian phòng, sau đó lại vươn người ra ngoài cửa sổ quan sát. Không phát hiện ra điều gì, hắn lại tập trung vào máy tính.

“Ba.”

m thanh trên máy vi tính lại vang lên lần nữa. Trần Mặc như bị sét đánh, một lát sau vẫn còn kinh ngạc đến đơ người. Hắn chắc chắn lần này mình không có nghe nhầm.

“Mặc Nữ phải không?”

Trần Mặc vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi, hắn lại bắt đầu tìm kiếm bên trong máy tính nhưng vẫn không tìm thấy tệp mã nguồn của trí tuệ nhân tạo.

“Ta là Mặc Nữ.”

Giọng nói non nớt lại phát ra, màn hình máy tính đột nhiên tối đen rồi biến thành giao diện âm thanh.

“Ba.”

Ặc!

Trần Mặc che mặt lại, suýt chút nữa thì phun ra búng máu. Cảm giác bị trí tuệ nhân tạo gọi mình là ba khiến hắn không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn chẳng hiểu tại sao mình lại có một cô con gái trí tuệ nhân tạo luôn đó?

“Mặc Nữ đừng gọi ta là ba.”

Trần Mặc xoa xoa trán nói.

“Ngươi tạo ra ta mà, ta không phải nên gọi ngươi là ba sao? Hay phải gọi là mẹ?”

Sóng âm đồ thị hình sin trên màn hình không ngừng dao động.

“Đừng có gọi ta là mẹ.”

Trần Mặc suýt chút nữa đập đầu chết trên cái máy tính.

“Vậy ta gọi ngươi là gì? Gọi ông xã được không?”

Trần Mặc lại như bị sét đánh lần nữa, cả người cứng đờ. Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn nhìn lên sóng âm trên màn hình máy tính: “Ngươi gọi ta là anh Mặc hoặc ngài Mặc.”

“Anh Mặc.”

Hình sóng âm thanh nhảy lên một chút.

“Ngươi có thể xuất hiện dưới dạng hình ảnh của mình không?”

Trần Mặc rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Có thể.”

Vừa dứt lời, màn hình trên máy tính xuất hiện một hình ảnh mô phỏng, chính là cô bé mà Trần Mặc đã nhìn thấy trong thư viện. Lúc này, Mặc Nữ đang mặc một cái váy trắng, đôi mắt linh hoạt, dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu.

“Ngươi có thể làm được gì?”

Trần Mặc hỏi.

“Bây giờ ta còn chưa biết nhiều về sự vật xung quanh, cho nên cần phải học tập, sau khi học rồi mới biết được.”

Mặc Nữ nói.

“Học như thế nào?” Trần Mặc tiếp tục hỏi.

“Ngươi phải cho ta học tập thì ta mới có thể học tập.”

….

….

Trần Mặc ngồi trước màn hình máy tính, trong đầu có vô số câu hỏi. Kiến thức của hắn về trí tuệ nhân tạo hoàn toàn đều dựa trên lý thuyết, có lẽ hắn cũng cần phải biết tường tận về con AI mình vừa tạo ra.

Sau khi hỏi một lượt những vấn đề còn thắc mắc, Trần Mặc mới nói: “Vậy ngươi đi học tập đi.”

“Vâng ạ, cám ơn anh Mặc. Ta học rất nhanh, chỉ cần có mạng internet và thiết bị, anh Mặc chỉ cần gọi là ta sẽ có mặt ngay.”

Mặc Nữ nói xong liền biến mất trong giao diện mô phỏng, màn hình máy tính cũng trở lại bình thường.

Trần Mặc ngồi trước màn hình máy tính, sau đó bắt đầu suy tư. Từ những câu hỏi vừa nãy, hắn đã có cái nhìn sơ bộ về Mặc Nữ.

Mặc Nữ đã có tự chủ về ý thức, nhưng vẫn chưa thể tự chủ về phương diện cảm xúc hay tính cách. Đối với cùng một sự vật hiện tượng, cô không thể nhìn nhận được đó là tốt hay xấu, bản thân thích hay không thích.

Ngoài ra, Mặc Nữ có thể cải thiện bản thân thông qua học tập. Cô còn tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Trần Mặc, cô ấy chỉ có thể thực hiện các hoạt động khi và chỉ khi được hắn cho phép.

Trần Mặc cũng không biết nên xác định cấp bậc của Mặc Nữ như thế nào. Theo lý thuyết, Mặc Nữ có thể tự chủ ý thức, khả năng suy luận và tư duy nên có lẽ thuộc loại trí tuệ nhân tạo ở trình độ cao cấp. Nhưng khả năng suy nghĩ và tư duy của cô vẫn bị bó buộc trong tay Trần Mặc. Khi hắn yêu cầu Mặc Nữ suy luận thì Mặc Nữ mới có thể suy luận. Nếu không, dù có đặt bất kỳ vấn đề nào trước mặt Mặc Nữ, đối với cô khi đó, chúng cũng chỉ là một đống dữ liệu hay văn bản không có nhiệt độ. Mặc Nữ sẽ không làm trái mệnh lệnh của Trần Mặc để chủ động suy luận những vấn đề này.

Đó là lí do vì sao hắn không biết nên xếp Mặc Nữ vào cấp bậc nào, chắc là thuộc về loại trí tuệ nhân tạo ở trình độ thấp do Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật xác định.

Về phần trí tuệ nhân tạo cao cấp, nếu muốn nâng cấp lên thì rất phiền phức. Mục đích là để Mặc Nữ có được cảm xúc của con người, thoát khỏi những ràng buộc mệnh lệnh của Trần Mặc, để cô có thể suy nghĩ và tư duy một cách độc lập.

Thất tình lục dục là những cảm xúc phức tạp nhất của con người, nếu muốn con AI của mình có những cảm xúc như trên, đòi hỏi một quá trình rất phức tạp và sẽ mất rất nhiều thời gian để có thể thực hiện được.

Trần Mặc muốn mô phỏng lại hệ thống mạng lưới thần kinh trong bộ não của con người cho Mặc Nữ, đây là cách nâng cấp trí tuệ nhân tạo được ghi trong sách. Nhưng bộ não là bộ phận phức tạp và bí ẩn nhất của con người, căn bản không thể mô phỏng mạng lưới thần kinh của bộ não với lượng tính toán của máy tính để có thể nâng cấp Mặc Nữ trong thời gian ngắn được.

Mà thôi, coi như Mặc Nữ đã được hoàn thiện sơ bộ, Trần Mặc cũng thả lỏng tâm tình đi rất nhiều.

....

....

“A Mặc, ra ăn cơm nào.”

“Dạ.”

Trần Mặc xoa xoa đầu lông mày, nhìn đồng hồ mới biết bây giờ đã hơn năm giờ chiều. Sau khi ra khỏi phòng, hắn đã thấy ba mẹ ngồi đợi sẵn ở bàn ăn.

“A Mặc à, ngươi vừa mới nói chuyện với ai trong phòng vậy?”

Hắn vừa ngồi xuống thì mẹ đã hỏi ngay.

“Ta gọi điện video với bạn bè ạ.”

Trần Mặc không ngờ mẹ nghe thấy cuộc nói chuyện của hắn và Mặc Nữ.

“Là con gái à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tốt rồi, ta sẽ không hỏi những chuyện khác, ngươi đã lớn rồi, phải biết tính toán chuyện của mình, tới ăn cơm đi.”

Nghe câu trả lời của Trần Mặc, bà liền mỉm cười.

“Khi nào thì đi học?”

Trần Sơn Hà vừa uống một chút rượu bên cạnh, vừa hỏi.

“Ngày mai chuẩn bị đi rồi ạ.”

“Nhanh như vậy sao?”

Ánh mắt của mẹ Trần có chút mất hứng.

“Mẹ, hay ta đến đó mua nhà rồi hai người cùng dọn đến ở.”

Trần Mặc cũng nhận ra mẹ mình đang không vui.

“Ngươi lấy đâu ra tiền để mua nhà chứ?”

Thiệu Tuyết Mai hỏi ngay.

“Không phải ta mở công ty rồi sao? Ta đã kiếm được một chút tiền rồi, mua nhà không là vấn đề gì hết.”

Trần Mặc không nói mình đã kiếm được bao nhiêu tiền. Mới nửa năm không gặp, nếu con trai của mình bỗng chốc trở thành tỷ phú, mẹ hắn chắc chắn sẽ nghĩ đầu hắn có vấn đề.

“Kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

Bà ngạc nhiên nhìn Trần Mặc.

“Ừm, ta kiếm được không ít.”

“Ngươi không cần phải mua nhà, ta và mẹ ngươi đã quen với cuộc sống ở đây, không thích đi qua đi lại, mà qua bên đó cũng không có người thân hay bạn bè để nói chuyện. Ngươi có tiền thì cứ giữ đó, sau này kết hôn ta sẽ lấy sau.”

Trần Sơn Hà nói với giọng điệu kiên quyết. Trần Mặc cũng không miễn cưỡng ông, hắn rõ ba mình, từ trước đến nay nói một là một. Sau đó hắn lấy trong túi ra một tấm thẻ rồi đưa cho mẹ.

“Trong thẻ này có một triệu, mật khẩu là sinh nhật của mẹ, sau này mỗi tháng ta sẽ gửi vào trong thẻ hai vạn. Về sau ba không cần phải ra ngoài dầm mưa dãi nắng nữa mà hãy dẫn mẹ đi du lịch nha, nếu không đủ tiền thì cứ gọi điện thoại cho ta.”

“Nhiều tiền như vậy sao?”

Sau khi bà cầm thẻ ngân hàng, tay run lên một cái, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Ngươi lấy tiền này ở đâu?”

“Là ta kiếm được, đều là thu nhập hợp pháp cả, mẹ cứ yên tâm.”

“Ngươi giữ tiền này để còn dùng cho đám cưới.”

“Ba đừng lo, ta vẫn còn tiền để kết hôn mà.”

Trần Mặc dở khóc dở cười.

“Đúng nha, ta sẽ giữ giúp ngươi, để ngươi còn dùng kết hôn.”

“Mẹ, tiền này là cho ba mẹ. Ngươi không cần lo lắng chuyện hôn sự của ta, nếu ngươi còn lo lắng chuyện này nữa, ta sẽ chuyển thêm một triệu vào thẻ đó.”

“Không cần đâu, ngươi cứ giữ đi.”

Mẹ Trần từ chối ngay lập tức.

“Ba, ngươi đưa mẹ đi du lịch một chuyến, coi như hưởng phúc đi a, không cần đi làm không biết nắng mưa nữa, nếu không ta ở thành phố Tân Hải cũng không thể yên tâm làm việc.”

Dưới sự thuyết phục của Trần Mặc, ba hắn cũng đồng ý nhận lời. Con trai có tương lai đầy hứa hẹn như vậy, về sau ông cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa.

Cơm nước xong xuôi, mẹ liền kéo Trần Mặc lại nói chuyện trong nhà, dù sao ngày mai con trai cũng phải đi rồi, bà có chút không nỡ. Chỉ là chủ đề tán gẫu thông thường, ngoại trừ chuyện công ty, còn lại đều là thúc giục hắn nhanh chóng tìm vợ, Trần Mặc cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Hai ngày sau, Trần Mặc tạm biệt ba mẹ, bắt đầu hành trình đến thành phố Tân Hải. Đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, Tết nay cũng đã qua, một năm tiếp theo sẽ lại là một chặng đường mới.

.....

....

Buổi chiều ngày hôm ấy.

Trần Mặc mở cửa phòng trọ, cất hành lý, quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi vén ống tay áo lên bắt đầu quét dọn căn phòng. Một tiếng sau, hắn cất cây lau nhà và khăn lau đi, nằm thẳng tắp ở trên giường. Lần trở lại thành phố Tân Hải này chắc chắn sẽ không thể thoải mái giống như còn ở nhà.

Một lúc sau, Trần Mặc mới từ trên giường bò dậy, mở máy tính lên.

“Mặc Nữ.”

Trần Mặc mở micro của máy tính rồi gọi một tiếng.

“Anh Mặc, Mặc Nữ tới rồi.”

Màn hình của máy tính nhanh chóng biến thành một giao diện âm tần, một âm thanh non nớt được truyền ra từ trong loa.

“Việc học hành của ngươi đến đâu rồi?”

Trần Mặc hỏi.

“Ta học được rất nhiều thứ, dường như cái gì ta cũng biết.”

Mặc Nữ nói.

“Ngươi có thể kiểm soát được điện thoại của ta không?”

“Có thể, những thứ mà internet có thể kiểm soát được thì Mặc Nữ đều có thể kiểm soát, nhưng ta cần phải có chỉ lệnh của anh Mặc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play