Tiểu Ngư im lặng dựa vào vai Trần Mặc suốt dọc đường, thỉnh thoảng cô mới ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài. Không lâu sau, hai người đã tới bên ngoài quảng trường thương mại. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tiểu Ngư, Trần Mặc không dẫn Tiểu Ngư đi dạo phố mà trực tiếp cô đi mua vé xem phim.
"Xem phim gì đây?"
"Bộ phim hài lãng mạn ‘Bạn gái điêu ngoa của ta’, phòng tình nhân số ba."
Trần Mặc đưa vé xem phim cho Tiểu Ngư, thuận tay đưa đồ ăn vặt cho cô ấy luôn.
"Ngươi muốn nói ta điêu ngoa?"
Tiểu Ngư xị mặt, vẻ mặt mất hứng.
"Nào có, Tiểu Ngư nhà ta rất thông minh và khéo léo."
rần Mặc cười nói.
"Ai là của nhà ngươi chứ?"
Tiểu Ngư trừng mắt, liếc hắn một cái, sau đó ôm đồ ăn vặt chăm chú đi theo sau Trần Mặc tiến vào phòng chiếu phim.
"Nội dung chính của phim là gì?"
Tiểu Ngư mới vừa ngồi xuống đã nhóp nhép đồ ăn vặt, đợi phim bắt đầu chiếu.
"Một cô gái nhà giàu được nuông chiều từ bé, vì giận dỗi với người nhà nên bỏ nhà ra đi. Sau đó cô ta bị trộm mất ví và di động, không có tiền ăn cơm cũng không chịu về nhà, ở trên đường vừa mệt vừa đói nên bị ngất. Cô được một chàng trai đi ngang qua cứu, kết quả cô gái nhà giàu bốc đồng này lại yêu chàng trai và bắt đầu một hành trình tình yêu hài hước."
"Kết cục là gì?"
Tiểu Ngư hỏi.
"Ta cũng không biết."
Trần Mặc nhún nhún vai nói. Hai người tiếp tục trò chuyện cho đến khi tất cả đèn vụt tắt, toàn bộ phòng chiếu phim trở nên yên tĩnh. Tiểu Ngư ôm đồ ăn vặt trong tay, đầu tựa vào vai Trần Mặc, thân thể cũng dần thả lỏng.
Bộ phim một tiếng rưỡi trôi qua rất nhanh, sau khi đèn trong phòng chiếu phim sáng lên lần nữa, Trần Mặc nhìn Tiểu Ngư đang vào trong lồng ngực hắn ngủ thiếp đi, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Âm thanh của bộ phim vừa rồi lớn như vậy, khán giả xung quanh còn bàn tán sôi nổi như thế mà cô vẫn có thể ngủ được, ắt hẳn cô đã rất mệt mỏi vì bị mất ngủ hai ngày nay. Trong khoảng thời gian đó, hắn vẫn luôn bận rộn nghiên cứu ngôn ngữ lập trình chữ Hán, vẫn là Tiểu Ngư đưa cơm săn sóc cho hắn, mà hắn lại không để ý tới tình trạng của cô, trong lòng Trần Mặc cảm thấy có chút hổ thẹn.
Trần Mặc không đánh thức Tiểu Ngư, lấy đồ ăn vặt trong tay cô rồi nhẹ nhàng bế cô lên.
Nhìn thấy Trần Mặc ôm công chúa Tiểu Ngư, các cặp đôi ở xung quanh đều sửng sốt. Trần Mặc cũng không quan tâm đến vẻ mặt kỳ quái của bọn họ, hắn tiếp tục ôm Tiểu Ngư rời khỏi chỗ ngồi.
"Ngươi xem bạn trai nhà người ta đi."
Phía sau Trần Mặc, có một nữ sinh hơi mập nói với bạn trai ở bên cạnh.
"Cô ấy đang ngủ, còn ngươi lại chưa ngủ."
Nam sinh gầy yếu nhìn cơ thể của bạn gái còn lớn hơn hắn một vòng, chỉ biết cười khổ trong lòng.
"Vậy nếu ta ngủ thì ngươi sẽ ôm ta hay sao?"
"Phải, đương nhiên rồi."
"Vậy lần sau ta đến rạp chiếu phim cũng sẽ ngủ, ngươi phải ôm ta."
Nữ sinh mập mạp cười ha ha, khiến nam sinh gầy yếu sợ tới mức rùng mình một cái, hắn khóc không ra nước mắt, trong lòng âm thầm lập lời thề, về sau nhất định sẽ không hẹn hò ở rạp phim nữa.
Trần Mặc ôm Tiểu Ngư đi ra quảng trường thương mại, trên đường đi có rất nhiều người nhìn hai người với ánh mắt kỳ quái, nhưng hắn cũng chỉ có thể kiên trì ôm Tiểu Ngư nhanh chóng rời đi. Nếu cứ tiếp tục phát cơm chó như thế này, phỏng chừng hắn sẽ bị người ta đánh cho tơi tả.